Thật ra Hứa Bảo Như không muốn cãi vã với Thẩm Độ, dù sao vào thời điểm đau lòng nhất cô cũng không có ý định hỏi một lời giải thích từ anh.
Cô đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi.
Trở lại phòng bao, Chu Di phát hiện cảm xúc cô không đúng lắm, nhỏ giọng hỏi cô, "Làm sao vậy?"
Dương húc kêu cô hát, trên mặt cô mới xuất hiện lại nụ cười, chạy đến chọn bài.
Thẩm Độ đứng ở bên ngoài rất lâu mới trở lại phòng bao, anh đẩy cửa ra đi vào, nhìn thấy Hứa Bảo Như đang hát.
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Cho dù vừa rồi giải tán trong sự không vui, nhưng khi anh nhìn thấy Hứa Bảo Như, vẫn rung động, ánh mắt anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi cô.
Anh kiềm chế lâu như vậy, tròn một năm lớp mười hai, anh tự nói với mình, là Hứa Bảo Như thay lòng trước, cô chỉ thích anh một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà thôi, anh không muốn hao tổn tinh thần vì cô, anh cũng không cần phải nhớ đến cô.
Anh cũng không để ý cô sẽ ở bên cạnh ai, chuyện này không liên quan đến anh.
Anh đặt hết thời gian và tinh lực vào việc học tập, anh cho rằng mình có thể quên đi cô.
Nhưng mỗi lần gặp được cô ở trường học, khi nhìn thấy cô vừa nói vừa cười cũng những nam sinh khác, anh vẫn không cách nào làm bản thân không dậy sóng được. Mỗi lần gia đình hai người ăn cơm cùng nhau, anh nhìn thấy cô, vẫn sẽ rung động như vậy.
Sau khi kì thi đại học kết thúc, anh muốn đi tìm Hứa Bảo Như.
Thậm chí anh còn từng đi đến thành phố Giang. Anh muốn tỏ tình với Hứa Bảo Như một lần nữa.
Thẩm Độ là người kiêu ngạo như vậy, làm đến mức độ này, có nghĩa là đã thích đến mức không kiềm chế được.
Anh đến thành phố Giang, hỏi thăm được địa chỉ nhà ông nội cô, nhưng trên đường đi đến đó, vừa khéo gặp Hứa Bảo Như và bạn đang uống trà sữa ở tiệm đồ uống ven đường.
Anh nghe bạn cô hỏi cô rằng, có phải cô còn thích Thẩm Độ không.
Lúc ấy Hứa Bảo Như cười, nói: "Sao có thể chứ. Tớ sẽ không thích cậu ấy nữa, vĩnh viễn sẽ không thích cậu ấy nữa."
Thẩm Độ không đến tìm cô nữa.
Anh trở lại thành phố S, muốn hoàn toàn quên đi Hứa Bảo Như.
Nhưng anh không tuyệt tình được như Hứa Bảo Như. Có thể nói thích là thích, nói không thích liền không thích.
Không ai dạy anh, làm cách nào mới có thể dễ dàng không thích một người nữa.
Anh nghĩ đến rất nhiều cách, nhưng vô ích.
Nghĩ đến Hứa Bảo Như, vẫn rất thích cô.
Đến đại học, anh nhận được rất nhiều lời tỏ tình, ở mọi ngõ ngách trong trường đều có thể bị chặn lại và được tỏ tình.
Nhưng anh chỉ cảm thấy phiền thức, không một ai có thể so với Hứa Bảo Như.
Không xinh đẹp như Hứa Bảo Như, không đáng yêu như Hứa Bảo Như, không hiền dịu như Hứa Bảo Như. Cũng sẽ không có ai giống Hứa Bảo Như, nửa đêm đưa anh ra ngoài uống rượu.
Không một ai giống Hứa Bảo Như, trong mắt tràn đầy sao sáng, khiến anh nhìn một cái đã thất thủ.
Sẽ không một ai có thể so với Hứa Bảo Như.
Thẩm Độ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Tần Phong cũng phải khuyên nhủ, "Cậu uống ít thôi, một hồi sao về được."
Thẩm Độ không để ý đến anh ấy, tiếp tục rót rượu vào ly.
Mọi người chơi ở KTV đến rạng sáng mới kết thúc.
Chu Di có bạn trai đến đón, mấy nam sinh cũng lần lượt đi về.
Hứa Bảo Như đi đến quầy thanh toán tính tiền, trong phòng bao chỉ còn lại Thẩm Độ và Tần Phong.
Thẩm Độ tựa vào ghế sofa, anh uống không ít, đã rất say rồi.
Tần Phong đi đến kéo anh, nói: "Đi thôi, đưa cậu về này."
Thẩm Độ không nhúc nhích, anh cản tay Tần Phong lại, nói: "Cậu đi trước đi."
Tần Phong hơi kinh ngạc, "Cậu uống đến như vậy rồi, tớ đi làm sao được chứ?"
"Bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi."
Tần Phong: "? ? ?"
Tần Phong mông lung nửa buổi trời, cho đến khi Bảo Như trở lại, anh mới kịp phản ứng lại trong nháy mắt.
Anh lập tức hiểu ra, liền quay đầu nói với Hứa Bảo Như, dáng vẻ rất gấp, "Bảo Như, vừa rồi bạn cùng phòng tớ gọi điện thoại đến, nói trường học kiểm tra phòng ngủ, tớ phải đi về ngay, Thẩm Độ nhờ vào cậu nhé!"
Nói xong cũng không chờ Hứa Bảo Như trả lời, anh gấp gáp rời đi.
Hứa Bảo Như cũng bối rối, cả nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Cô nhìn về phía Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ không nhìn cô, cầm điện thoại trên bàn trà lên, nói: "Không cần phải để ý đến tớ, các cậu về trước đi."
Giọng nói của anh rất thấp, rõ ràng có mấy phần say.
Hứa Bảo Như không muốn quan tâm chuyện này, nhưng thật sự không thể mặc kệ anh được.
Ngoài những chuyện khác ra thì quan hệ giữa hai nhà họ cũng không tệ. Trước khi đến đây học, dì Thẩm đã nói với cô, đến nơi này hai người phải giúp đỡ lẫn nhau.
Hơn nữa, hôm nay tâm trạng anh không tốt như vậy, là vì vừa rồi ở bên ngoài, hai người cãi vã và giải tán trong không vui.
Bất kể là từ phương diện nào, Hứa Bảo Như cũng không thể mặc kệ anh được.
Cô nói với các bạn cùng phòng một tiếng, bảo các cô ấy về trước.
Các bạn cùng phòng cũng không hỏi nhiều, mấy cô gái cùng nhau đi về trước.
Nhóm bạn bè rời đi, Hứa Bảo Như mới đi đến đại sảnh cùng Thẩm Độ.
Vào lúc này có rất nhiều người tan cuộc, hầu hết đều đứng chờ ở cửa thang máy.
Hứa Bảo Như và Thẩm Độ vừa đi qua, mọi người đều vô thức nhìn về phía hai người.
Cũng hết cách, một gái xinh, một trai đẹp, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Thang máy xuống rất nhanh, Hứa Bảo Như đứng xếp hàng đi vào.
Sau khi cô và Thẩm Độ đi vào, lại có mấy người đàn ông say rượu tiến vào.
Không biết tại sao, cho dù Thẩm Độ uống rượu, Hứa Bảo Như cũng không cảm thấy khó ngửi. Trên người anh vẫn luôn có mùi vị rất sạch sẽ.
Nhưng mấy người đàn ông này vừa tiến vào, Hứa Bảo Như cảm thấy rất khó ngửi. Nhất là trên người họ còn có mùi mù hôi rất nặng.
Hứa Bảo Như có hơi khó chịu, lui về phía sau theo bản năng.
Cô lùi về bên người Thẩm Độ, cổ tay bị Thẩm Độ cầm lại. Trước khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Độ trực tiếp kéo cô đi ra khỏi thang máy.
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ không nhìn cô, nói: "Chờ lượt thang máy khác."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, cô đoán được có thể là Thẩm Độ nhìn thấy mình khó chịu.
Cô nhìn Thẩm Độ một hồi, mới rời mắt đi, ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.
May mắn là lượt thang máy mà nhóm người kia vào đi xuống, lúc lượt thang máy thứ hai xuống, thì không có mấy người nữa.
Ra bên ngoài, Hứa Bảo Như đi đón xe.
Nhưng thời điểm này có rất nhiều người tan cuộc, cũng không dễ đón xe lắm.
Hứa Bảo Như không thể làm gì khác, đành lấy điện thoại ra đón xe, nhanh chóng có tài xế nhận chuyến, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Độ, anh ngồi ở ghế bên cạnh bồn hoa, người hơi khom lại, hai cùi chỏ tay chống trên đầu gối, cúi đầu, dáng vẻ trông có hơi khó chịu.
Hứa Bảo Như đi đến, cô ngồi xổm xuống trước mắt Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi anh, "Cậu rất khó chịu à?"
Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, ừ một tiếng rất nhẹ.
Hứa Bảo Như giơ tay lên sơ trán anh theo bản năng, sau đó nhíu mày lại, "Có hơi nóng."
Cô hỏi: "Ký túc xá của cậu có thuốc giải rượu không?"
Cô sợ ngày mai Thẩm Độ sẽ nhức đầu.
Thẩm Độ nói: "Không về ký túc xá, không vào được."
"Hả? Vậy làm sao bây giờ?"
Thẩm Độ: "Trở về chung cư."
Thẩm Độ có mua một căn chung cư ở thành phố này, mua từ rất nhiều năm trước.
Sau khi khai giảng, anh tìm người dọn dẹp lại căn hộ. Thật ra thì anh không quá thích cuộc sống tập thể, nên cuối tuần sẽ trở về chung cư.
Đón xe đến chung cư của Thẩm Độ, Hứa Bảo Như đến tiệm thuốc bên cạnh tiểu khu mua thuốc giải rượu trước, sau đó mới đi theo Thẩm Độ về căn hộ.
Quả thật tối nay Thẩm Độ uống không ít, say là thật, khó chịu cũng là thật.
Sau khi về đến nhà, anh liền ngồi xuống ghế sofa, dựa người vào lưng ghế, cúi đầu xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rượu phẩm của Thẩm Độ luôn luôn rất tốt, dù uống say cũng rất yên tĩnh. Nhất là lúc anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hệt như chỉ đang ngủ mà thôi.
Hứa Bảo Như