Ngày hôm sau Thẩm Độ phải học cả ngày, sau khi tiết tự học tối kết thúc mới đến đưa thẻ căn cước cho Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như đứng ở cửa chờ anh, thấy Thẩm Độ ở phía xa, vội vàng chạy tới rất vui vẻ, cảm kích nói: "Thật sự cảm ơn cậu nha, còn làm phiền cậu phải đến đây nữa."
Cô vừa nói vừa đưa tay ra muốn lấy thẻ căn cước.
Thẩm Độ không đưa cho cô, "Gấp cái gì, không phải nói muốn mời tớ ăn cơm à."
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, sau đó vội nói: "Mời mời mời chứ, dĩ nhiên phải mời, cậu phải đến tận đây đưa thẻ căn cước cho tớ mà, mời ăn cơm là điều nên làm. Nhưng cậu trả thẻ căn cước lại cho tớ trước đã."
Thẩm Độ vẫn không đưa, nói: "Ăn cơm trước đã."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, không kiềm được bỉu môi, "Thẩm Độ, sao cậu lại nhỏ nhen như vậy, tớ cũng có chạy mất đâu."
Thẩm Độ nói ẩn ý, "Không phải cậu rất giỏi chạy sao?"
Nói thích là thích, nói không thích liền quay đầu bỏ đi, còn thản nhiên như người xa lạ.
Hứa Bảo Như không nhận ra trong câu nói của Thẩm Độ còn có hàm ý khác, cô nghiêng đầu, nhìn anh đầy vẻ nghi ngờ.
Thẩm Độ nhìn cô, sau đó xoay người đi trước.
Hứa Bảo Như vội vàng đi theo sau, "Cậu muốn ăn gì? Tớ mời cậu nha."
"Không có gì muốn ăn, cái gì cũng được."
Hứa Bảo Như cảm thấy Thẩm Độ có một điểm tốt, chính là không kén ăn. Ở phương diện này, anh lại không có tính khí của đại thiếu gia.
Cô đưa Thẩm Độ đến một quán ăn gia đình gần trường học, hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Hứa Bảo Như đưa thực đơn gọi món cho anh, "Quán này khá tốt, hương vị không tồi, điều kiện cũng tốt nữa."
Thẩm Độ nhìn thực đơn, gọi ba món mặn một món canh.
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ gọi món, cười tít mắt nói: "Thẩm Độ, cậu tiết kiệm tiền cho tớ à."
Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, "Chúng ta chỉ có hai người thì ăn được bao nhiêu, gọi nhiều sẽ bị thừa."
Hứa Bảo Như cười. Đã lâu rồi cô không ở riêng với Thẩm Độ như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Nhưng không nói lời nào thì cảm giác rất kì lạ. Cô nhớ đến chuyện trong ngày sinh nhật hôm trước, nói: "Thẩm Độ, lần trước sinh nhật tớ không mời cậu, cậu đừng giận. Tớ thật sự cho rằng cậu sẽ không đến thôi."
Lúc ấy cô thật sự cảm thấy, Thẩm Độ sẽ không muốn xuất hiện ở những nơi có cô.
Thời điểm học cấp ba, cô đã làm phiền anh rất lâu, lên đại học chắc hẳn anh sẽ không muốn bị cô quấy rầy.
Hơn nữa khi đó, cô cũng không muốn gặp lại Thẩm Độ. Cô vốn cho rằng đây là chuyện ngầm hiểu ý nhau, nhưng không ngờ Thẩm Độ sẽ đến.
Thẩm Độ nhìn cô, trầm mặc một hồi, nói: "Tại sao tớ lại không đến? Hứa Bảo Như, là cậu không muốn tớ đến mà thôi."
Hứa Bảo Như không kiềm được sự kinh ngạc.
Cô nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Thẩm Độ nhìn cô một hồi, bỗng nhiên lại hỏi cô, "Vậy rốt cuộc là cậu thích ai?"
Không thích anh, vậy thì thích người nào.
"Trình Thuật à?"
Hứa Bảo Như ngạc nhiên, "Cái gì?"
"Lúc còn học lớp mười hai, có phải cậu thích Trình Thuật không? Cậu nói cậu ta đối xử tốt với cậu, nên cậu liền đổi sang thích cậu ta?"
Hứa Bảo Như cảm thấy lời nói của Thẩm Độ có hơi khó hiểu, nói: "Cái gì mà đổi sang thích Trình Thuật? Hơn nữa, người khác đối xử tốt với tớ, thì tớ không thể thích người khác hả?"
"Vậy còn tớ thì sao? Cậu muốn thích thì thích, không muốn thích thì không thích nữa à? Hứa Bảo Như, cậu thay lòng nhanh quá đấy."
Hứa Bảo Như không biết tại sao Thẩm Độ lại đột nhiên chất vấn mình như vậy, nhưng lời nói của anh rất khó nghe, cô nhịn không được, nói: "Nếu không thì sao? Muốn tớ theo đuổi mãi sao? Thẩm Độ, có phải cậu đã quen hưởng thụ cảm giác được mọi người theo đuổi rồi không, tớ không thể có sự lựa chọn nào khác hả? Cậu đối xử với tớ như đôi giày rách bỏ đi, ném toàn bộ tôn nghiêm và trái tim tớ xuống đất rồi chà đạp, tớ không đáng giá đến bao nhiêu, mới có thể tiếp tục thích cậu chứ? Đúng vậy, tớ đã từng rất thích cậu, tớ theo đuổi cậu quấn lấy cậu, da mặt tớ rất dày, biết rõ cậu chán ghét tớ, nhưng tớ một hai vẫn xuất hiện trước mặt cậu, tớ chân thành tặng trái tim mình cho cậu, nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ nhìn tớ một lần. Tớ hy vọng vào cậu, còn cậu thì sao? Cậu có từng xem tớ ra gì bao giờ chưa? Cậu cao cao tại thượng như vậy, chưa từng để ý đến tớ. Vậy tại sao lại muốn tớ thích cậu? Dù da mặt tớ có dày đi chăng nữa thì tớ cũng là một cô gái, tớ cũng có lòng tự trọng của bản thân mà."
Hứa Bảo Như vừa nói vừa bật khóc, cô không muốn khóc, cũng không muốn ầm ĩ mất mặt với Thẩm Độ. Chuyện thích anh đã qua rất lâu rồi, cô đã quên đi sự nhục nhã khi đó, cũng đã sớm nhận ra.
Nếu không phải là do Thẩm Độ nhắc lại, cô vốn không thích nói đến.
Thẩm Độ nghe những lời bộc bạch và chất vấn này của Hứa Bảo Như, anh lờ mờ nhận ra có chỗ nào đó không đúng lắm, anh cau mày nói: "Tớ đối xử với cậu như giày rách bỏ đi khi nào? Tớ xem cậu không ra gì lúc nào? Hứa Bảo Như, nếu tớ thật sự không xem cậu ra gì, từ lúc bắt đầu cậu đã không thể đến gần tớ rồi."
Người như Thẩm Độ, được quá nhiều nữ sinh theo đuổi, bắt đầu từ lúc học cấp hai, số nữ sinh theo đuổi anh không thể đếm hết được, chưa có lúc nào anh quan tâm đến họ. Làm sao anh có thể cho người khác bất kì cơ hội nào.
Anh không thích, thì sẽ không cho các cô gái ấy cơ hội đến gần mình.
Chỉ có Hứa Bảo Như, cô từng chút từng chút tấn công anh, để phòng tuyến của anh dần dần mở ra vì cô, để cô đi vào, để cô lấy đi trái tim anh.
Nhưng khi cô lấy đi rồi, đột nhiên lại không cần nó nữa.
Anh hỏi Hứa Bảo Như, "Hứa Bảo Như, cậu nói tớ đối xử với cậu như giày rách bỏ đi? Những lời này hẳn phải là tớ hỏi cậu mới đúng? Cậu lấy trái tim tớ đi, sau đó nói không cần là không cần nữa, rốt cuộc là ai không cần ai hả?"
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, khóc đến mức không thể hít thở được, đầu óc cô thiếu oxi, dường như không thể hiểu được những lời nói của Thẩm Độ.
Nhưng hình như cô lại nghe rõ được. Thẩm Độ nói, anh không phải là không thích cô sao?
Song khi nghĩ đến quả cầu