Quà sinh nhật năm ngoái, đúng là Hứa Bảo Như chưa mở ra.
Quả thật lúc ấy cô rất buồn và khó chịu, cảm thấy Thẩm Độ chưa từng đặt cô vào mắt, anh vốn dĩ luôn xem thường mình.
Quà sinh nhật anh tặng cô, cùng lắm chỉ là đáp lễ theo phép lịch sự. Thậm chí có lẽ là dì Thẩm bắt anh chuẩn bị, nói không chừng trong lòng anh còn rất chán ghét.
Nên cô không muốn xem quà anh tặng, cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến anh, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng cô đâu biết được, khi đó Thẩm Độ buồn rầu như vậy, rõ ràng là thích cô, nhưng không chịu nói cái gì cả.
Bây giờ nghe Thẩm Độ nhắc đến món quà đó, cô bĩu môi, không vui lầm bầm, "Ai bảo khi đó anh làm em tổn thương sâu sắc như vậy làm gì, nên em mới không muốn xem quà sinh nhật anh tặng thôi."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức giận hay nên làm thế nào.
Nếu lúc đầu Hứa Bảo Như mở quà sinh nhật, vậy thì một năm lớp mười hai đó, có lẽ họ sẽ không đến mức không ai để ý đến ai.
Bây giờ Thẩm Độ nghĩ đến năm lớp mười hai kia, vẫn còn rất không vui.
Khi đó rõ ràng anh đã nhắc nhở bản thân, muốn quên đi Hứa Bảo Như, cô đối xử với anh không chút chân thành nào, nói thích thì thích, nói không thích thì lập tức không thích nữa, anh không muốn nhớ đến cô.
Rõ ràng anh đã tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng anh đã sớm chìm đắm vào, căn bản là anh không làm được. Hứa Bảo Như chân trong chân ngoài thế đó, nhưng anh vẫn nhớ cô. Mỗi khi rảnh rỗi, cô sẽ xuất hiện trong đầu anh, làm lòng anh trở nên ngổn ngang. Mỗi lần nhìn thấy cô và nam sinh khác ở gần nhau, anh vẫn sẽ không kiềm được sự ghen tuông tức giận.
Hứa Bảo Như lầm bầm xong, lại muốn biết rốt cuộc lúc đó Thẩm Độ đã tặng quà gì cho cô, cô đứng dậy cười tít mắt, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Độ, quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng trong veo, hào hứng hỏi anh, "Vậy rốt cuộc lúc đó anh đã tặng quà gì cho em?"
Sao Thẩm Độ có thể nói cho cô về chuyện anh tặng chiếc nhẫn được. Anh không muốn để ý đến cô, mất tự nhiên quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Không biết, tự em xem đi."
Hứa Bảo Như vốn không mang theo quà Thẩm Độ tặng đến, cô kéo tay Thẩm Độ nũng nịu: "Anh nói cho em biết chút đi mà, em để ở nhà rồi, bây giờ không xem được."
Thẩm Độ vẫn không quan tâm đến cô, nói: "Không xem được thì khỏi xem."
Hứa Bảo Như lầm bầm, cô buông tay Thẩm Độ ra, nói: "Hẹp hòi."
__
Thẩm Độ không chịu nói cho cô biết lúc đó anh đã tặng gì, Hứa Bảo Như cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao đồ để ở nhà, chờ được nghỉ cô trở về xem cũng như nhau cả.
Hai người ăn cơm tối xong, từ quán ăn đi ra đã hơn chín giờ.
Hứa Bảo Như chuẩn bị trở về ký túc xá, xoay người chắp hai tay sau lưng, cười tít mắt nói với Thẩm Độ: "Vậy em về nha."
Thẩm Độ nhìn cô, có hơi không vui, hỏi: "Em gấp như vậy à?"
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hồi lâu, nghiêng đầu cười một tiếng.
Cô tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, nhịn cười, biết rõ còn cố hỏi, "Sao thế? Anh không nỡ xa em à?"
Thẩm Độ quan trọng nhất mặt mũi, làm sao chịu thừa nhận. Anh nhìn Hứa Bảo Như, hỏi ngược lại cô: "Em cũng có không nỡ xa anh đâu?"
Hứa Bảo Như cười cười, cố ý nói: "Em vẫn ổn mà."
Thẩm Độ lập tức mất hứng.
Cuối cùng Hứa Bảo Như không nhịn cười được nữa, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, nhìn một lúc lâu, hỏi: "Thẩm Độ, sao anh có thể kiềm chế được vậy, rõ ràng thích em, nhưng đến bây giờ vẫn không chịu nói. Sao anh kiêu ngạo thế."
Thẩm Độ nhìn cô, "Sao em biết anh chưa từng nói?"
Hứa Bảo Như nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cô nghi ngờ, "Hả? Anh nói lúc nào?"
Thẩm Độ không muốn nói đến chuyện chiếc nhẫn nữa, càng không muốn nói bên trong chiếc nhẫn có lời tỏ tình.
Anh đưa tay cầm tay Hứa Bảo Như, thay đổi chủ đề hỏi cô, "Vậy cuối tuần này em thật sự muốn tham gia hoạt động giao lưu đó à?"
Hứa Bảo Như gật đầu, "Phải đi mà, em cũng đồng ý rồi."
Cô nhìn Thẩm Độ, cười tít mắt nói: "Mặc dù ban đầu là em đi với bạn cùng phòng, nhưng nếu anh không đến tìm em, thì thật ra em cũng định tìm kiếm thử. Nghe nói hoạt động giao lưu hàng năm, cũng có rất nhiều anh đẹp trai đó, không chỉ trong trường học của bọn em, còn có người ngoài trường nữa."
Thẩm Độ không vui lắm nhìn cô, "À."
Hứa Bảo Như nhìn ra được Thẩm Độ đang không vui, nhịn cười, cố ý hỏi anh, "Anh không muốn tìm bạn gái ở đại học à? Ngày đó em thấy trong trường anh có nhiều nữ sinh xinh đẹp lắm, ai cũng đều là sinh viên hàng đầu, rất xứng đôi với anh đó."
Thẩm Độ thật sự buồn phiền, "Hứa Bảo Như, em có lương tâm không, em lấy trái tim anh đi rồi, còn bảo anh thích người khác à?"
Hứa Bảo Như nghe lời tỏ tình không trôi chảy này của Thẩm Độ, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ hồi lâu, cười hỏi: "Thẩm Độ, có phải anh rất thích em không?"
Thẩm Độ nhìn cô, "Đúng vậy, Hứa Bảo Như, em rất tài giỏi."
Lúc đầu anh vốn không muốn thích Hứa Bảo Như, nhưng anh đâu ngờ được, có một ngày trái tim mình lại bị cô lấy đi.
Anh nhìn Hứa Bảo Như, rất nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Còn em? Em còn thích anh không?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, không trả lời.
Dĩ nhiên cô thích rồi.
Từ khi Thẩm Độ tỏ tình với cô, từ lúc cô biết những chuyện giữa mình và Thẩm Độ chỉ là hiểu lầm, cô lại thích anh không thể kiểm soát được.
Từ trước tới nay, cô chưa từng ngừng thích anh.
Lúc trước đau lòng như vậy, cũng là vì quá thích.
Nên thời điểm biết Thẩm Độ vứt bỏ những món quà cô tặng, mới đau khổ đến thế.
Cô nhìn Thẩm Độ một hồi, nhón chân nói nhỏ bên tai anh mấy chữ.
Thẩm Độ nghe xong, trong mắt dần dần xuất hiện ý cười, anh ngước mắt nhìn cô, hồi lâu, đáp lại cô một câu, "Ừ, anh là của em."
__
Hứa Bảo Như trở lại ký túc xá, trong lòng ngọt ngào, muốn lên giường lăn mấy vòng.
Cô vừa vào cửa, Phùng Trăn đã kích động hỏi cô, "Bảo Như mau đến đây xem giúp tớ chút đi, váy này trông có được không."
Phùng Trăn đứng trước gương mặc thử váy mới, Hứa Bảo Như đi đến, kéo tay Phùng Trăn, cẩn thận quan sát qua, nhận xét: "Đẹp đó, rất thích hợp để đi giao lưu."
Phùng Trăn cười nói: "Sao cậu biết tớ chuẩn bị mặc vào ngày giao lưu vậy?"
Hứa Bảo Như cười, "Dĩ nhiên tớ biết rồi."
Trong lòng cô rất vui vẻ, không nhịn được đứng bên mép giường xoay một vòng.
Lâm Thư nhìn ra được, cười hỏi: "Bảo Như, cậu làm sao vậy? Vui vẻ thế?"
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Không có gì, chỉ là vui mà thôi."
__
Hoạt động giao lưu tổ chức vào cuối tuần, lần này là mấy trường đại học và cao đẳng kết hợp tiến hành, người phụ trách sẽ dùng chi phí mọi người nộp để thuê một căn biệt thự nghỉ dưỡng, trang trí lại nhà và sân vườn, trong sân treo đèn đủ mọi màu sắc, buổi tối mở lên, hệt như một buổi party cỡ vừa.
Ngày thứ sáu hôm đó, Thẩm Độ đang thực hành thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, bạn cùng phòng bỗng nhiên đến gần, nhỏ giọng hỏi anh, "Cuối tuần này là giao lưu trường đại học, cậu có đi không?"
Thẩm Độ không có chút hứng thú nào với những chuyện này, không thèm suy nghĩ, "Không đi."
"Này, nghe nói lần này là giao lưu giữa mấy trường đại học, có rất nhiều người đẹp, cậu thật sự không đến xem thử chút à?"
"Không có hứng thú."
Bên cạnh lại có một nam sinh khác đến gần, nhỏ giọng nói: "Lần này có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, khoảng thời gian trước tớ xem trên diễn đàn trường, nghe nói có một sinh viên mới năm nhất đại học khoa tin tức năm nay của đại học truyền thông có vẻ ngoại xinh đẹp lắm, tớ đoán lần này sẽ có rất nhiều người chú ý đến cô ấy."
Thẩm Độ ngừng động tác làm thí nghiệm lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bạn cùng phòng bên cạnh, "Tên gì?"
"Hình như là họ Hứa, tên gì thì —–"
Nam sinh bên cạnh nói: "Hứa Bảo Như."
Thẩm Độ không phản ứng gì, tiếp tục làm thí nghiệm, chỉ hỏi một câu, "Ngày mai mấy giờ? Địa điểm ở đâu?"
Bạn cùng phòng hơi sững sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Cậu cũng cảm thấy hứng thú à?"
"Ừ."
Bạn cùng phòng càng ngạc nhiên hơn.
Khai giảng lâu như vậy, nữ sinh trong trường theo đuổi Thẩm Độ đếm không hết, chưa từng thấy anh xem xét người nào. Các bạn cùng phòng còn tưởng rằng Thẩm Độ không có hứng thú với nữ sinh, không ngờ anh cũng giống những nam sinh bình thường khác, cũng sẽ có hứng thú với những cô gái đẹp.
Hoạt động giao lưu diễn ra vào tám giờ tối ngày thứ bảu.
Tất cả các nữ sinh đều trang điểm tỉ mỉ, không phải mặc lễ phục thì cũng là váy, Hứa Bảo Như cũng mặc một chiếc váy, màu hồng nhạt, rất khiêm tốn.
Thật ra cô không phải đến hội giao lưu để tìm bạn trai, nên cố gắng khiêm tốn chút. Bây giờ cô đã là hoa có chủ, Thẩm Độ mà ghen, cô còn phải dỗ dành.
Đúng tám giờ hội giao lưu bắt đầu, Hứa Bảo Như đi với các bạn cùng phòng, thời điểm đến biệt thự, đèn trong sân đã bật sáng lên, các bạn học đều đến, ai cũng đang cầm ly rượu vang, xung quanh đều nói chuyện phiếm.
Trong âm hưởng đó còn có tiếng nhạc êm dịu, Hứa Bảo Như nhìn bốn phía, như đang quan sát mọi thứ vậy.
Ánh mắt Phùng Trăn sáng rực quét quanh sân một vòng, kéo chặt tay Hứa Bảo Như, đè thấp giọng nói đang có hơi kích động: "Bảo Như, có nhiều trai đẹp quá."
Hứa Bảo Như cũng tùy ý nhìn lướt qua, cô không cảm thấy vậy.
Thẩm mỹ của cô bị Thẩm Độ nuôi đến kén chọn rồi, những nam sinh khác so với Thẩm Độ, không đủ để ngắm.
Đàn anh phụ trách tiệc giao lưu lần này thấy nhóm Hứa Bảo Như đến, vội vàng hào hứng chạy đến, cười nói: "Bảo Như, các em đến rồi!"
Hứa Bảo Như khẽ mỉm cười, "Đúng vậy đàn anh."
Phùng Trăn cười trêu ghẹo, nói: "Đàn anh, có chuyện gì với anh vậy, rõ ràng mấy đứa em đều ở đây, sao anh chỉ