Kì nghỉ 1 tháng 5 nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không hề ngắn, nhưng Hứa Bảo Như cảm thấy cô còn chưa làm được gì, chớp mắt một cái kì nghỉ năm ngày đã kết thúc.
Buổi chiều ngày hôm đó, Hứa Bảo Như ở phòng ngủ thu dọn đồ đạc.
Lúc bắt đầu kỉ nghỉ 1 tháng 5 cô có cầm một ít quần áo đến, nhưng bây giờ về trường, phải thu dọn đem về ký túc xá.
Hiện tại cô không muốn về ký túc xá chút nào.
Lúc Thẩm Độ từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy Hứa Bảo Như ngồi xếp bằng chân trên giường, quần áo nằm chất thành hai chồng, những thứ khác bày ngổn ngang trên giường, còn người thì ngồi ngẩn ra đó.
Thẩm Độ hỏi: "Sao vậy?"
Anh đi tới, Hứa Bảo Như từ trên giường đứng lên, hai tay cô ôm cổ Thẩm Độ, hai chân kẹp lấy eo anh, hai tay Thẩm Độ cũng đưa tay nâng cô lên, nhìn cô, "Sao vậy? Không phải đang thu dọn đồ đạc à?"
Hứa Bảo Như trông rất đáng thương, cô nhìn Thẩm Độ, nói: "Em không muốn về ký túc xá, sau này em muốn ở lại chỗ anh."
Thẩm Độ hỏi: "Trường cho phép à?"
Hứa Bảo Như chỉ ngón tay đến chân mình, nói: "Chân em còn chưa lành nữa, về ký túc xá phải leo lên leo xuống mỗi ngày, lỡ chẳng may lại nghiêm trọng hơn thì phải làm sao. Em xin giấy khám của bác sĩ là được rồi."
Thẩm Độ ừ một tiếng, nói: "Vậy không về nữa."
Anh ôm Hứa Bảo Như bằng một tay, cúi người dùng tay còn lại cất quần áo Hứa Bảo Như bày ra trên giường vào tủ, nói: "Nhưng bây giờ em phải thay quần áo đi thôi, mấy giờ tập trung?"
Lúc này Hứa Bảo Như mới tuột xuống khỏi người Thẩm Độ, nói: "Bảy giờ."
Kết thúc kì nghỉ, trường học sẽ tập trung điểm danh theo thông lệ, thời điểm Thẩm Độ đưa Hứa Bảo Như về trường đã sáu giờ rưỡi, không kịp ăn cơm tối, anh cúi người tháo đai an toàn cho cô, nói: "Đói bụng thì ăn ít bánh quy lót dạ trước, một hồi tập trung xong, anh đến đón em, sau đó cùng đi ăn cơm tối."
Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Vậy anh gần tới thì gọi điện thoại cho em, em ra ngoài chờ anh."
Thẩm Độ ừ một tiếng, anh giơ tay lên xoa đầu Hứa Bảo Như, nói: "Đi đi."
Hứa Bảo Như mỉm cười mắt cong cong, cô mở cửa xuống xe, đóng cửa xe, lại xoay người, nhoài người trên bể cửa xe, nói với Thẩm Độ: "Anh lái xe cẩn thận nhé."
Thẩm Độ ừ một tiếng, anh lo lắng chân của Hứa Bảo Như, dặn dò cô, "Em cẩn thận chân mình chút, đừng chạy nhảy tung tăng."
Hứa Bảo Như nghịch ngợm le lưỡi với Thẩm Độ, nói: "Em biết rồi, em đâu có ngốc."
Thẩm Độ nhìn cô, "Không ngốc sao lại làm chân bị thương?"
Hứa Bảo Như lè lưỡi, làm mặt xấu với Thẩm Độ, sau đó xách túi chạy.
Kết quả mới chạy chưa được hai bước, còn không chờ Thẩm Độ gọi lại, cô đã cảm thấy mắt cá chân hơi đau, vội vàng đi chậm lại, dè đặt đi lên bậc thang.
Thẩm Độ nhìn bóng lưng đi đứng cẩn thận của Hứa Bảo Như, nhất thời không nhịn được cười.
Chờ Hứa Bảo Như đi vào tòa nhà dạy học, anh mới quay đầu xe, lái xe ra khỏi trường.
Trở lại trường tập trung sau mỗi kỳ nghỉ, giáo viên hướng dẫn luôn có nhiều chuyện nói không hết, một buổi tập trung lớp kéo dài gần một tiếng đồng hồ, Hứa Bảo Như đói bụng nên đã ăn hết hai miếng bánh quy trong túi xách rồi.
Nhưng trái lại thì hôm nay không hoàn toàn là nói nhảm, chủ yếu là nói về sắp xếp kì thi cuối kì. Dù sao sau kì nghỉ 1 tháng 5, cách kỳ thi cuối kì không xa lắm, phải bắt đầu học tập rồi.
Giáo viên hướng dẫn họp đến tám giờ rưỡi, mới cho sinh viên tan lớp.
Hứa Bảo Như cầm giấy bác sĩ đến gặp giáo viên hướng dẫn xin nghỉ, giáo viên hướng dẫn quan tâm chân cô, sau đó phê duyệt cho cô.
Từ bậc thang trong phòng học đi ra, Phùng Trăn quan tâm hỏi Hứa Bảo Như, "Bảo Như, chân cậu bị thương có đỡ hơn chưa?"
Hứa Bảo Như nói: "So với trước đó thì tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không thể sử dụng lực quá nhiều được, đi bộ nhanh sẽ đau."
Phùng Trăn nói: "Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày [1], cậu phải dưỡng thương tốt vào."
[1] Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày (伤筋动骨一百天): Bị thương đến gân cốt, nếu dưỡng thương chưa đủ một trăm ngày, sẽ không cách nào hồi phục được, xuất từ Trần Ấm Vinh Đẳng .
Lời này của Phùng Trăn không sai chút nào, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, mặc dù chân Hứa Bảo Như không bị thương đến xương nghiêm trọng như vậy, nhưng bắp thịt bị thương cũng không dễ hồi phục đến thế. Dù mỗi ngày Thẩm Độ đều bôi thuốc xoa bóp cho cô, trước sau như vậy đến hơn một tháng mới hoàn toàn tốt lên.
Chờ đến khi chân cô lành lặn, trường học cũng chuẩn bị đến kì thi cuối kì.
Đại học không giống với trường cấp ba, kỳ thi cuối kì không tập trung trong hai ba ngày, kì thi ở trường đại học có thể kéo dài tới một tháng. Ví dụ như tuần nay thi hai môn, tuần tới lại thi hai môn. Tóm lại đến ngày 15 tháng 7, cuối cùng cũng đã thi xong toàn bộ chương trình học.
Ngày 15 tháng 7 khoa tin tức thi xong môn học cuối cùng, chính thức đến kì nghỉ hè.
Buổi tối ngày bắt đầu kì nghỉ hôm đó, Hứa Bảo Như và các bạn cùng phòng tụ tập ăn một bữa, mọi người đều sẽ trở về nhà vào ngày hôm sau. Còn Hứa Bảo Như sẽ ở lại đợi Thẩm Độ, có lẽ phải đến cuối tháng bảy mới về. Cô cũng đã nói với mẹ rồi, bảo cuối tháng bảy mới về được.
Thật ra thì Thẩm Độ cũng đã thi xong, nhưng gần đây anh và bạn hợp tác lập nghiệp, đang thảo luận một hạng mục, nên phải trì hoãn thêm mấy ngày.
Nhưng Hứa Bảo Như cũng không có vấn đề gì, dù sao thì ở bên đây, hay về nhà, đều được nghỉ giống nhau.
Thời tiết tháng bảy rất nóng bức, Hứa Bảo Như sợ phơi nắng, ban ngày không ra khỏi cửa, đến buổi tối mới có thể đi ra ngoài chơi với đám Chu Di.
Cô tính toán thời gian, còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật Thẩm Độ. Nên chiều hôm đó, cố ý hẹn Chu Di cùng đi dạo phố, mua quà sinh nhật cho Thẩm Độ.
Hai người đi dạo trong trung tâm thương mại cả một buổi chiều, Hứa Bảo Như kén cá chọn canh, chọn lựa cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng chọn quà sinh nhật cho Thẩm Độ xong.
Là một chiếc áo sơ mi, và một khuy măng sét.
Mua quà xong, buổi tối cô đi ăn cơm cùng Chu Di.
Ăn cơm tối xong, thấy thời gian còn sớm, hai người lại đến quán bar uống chút.
Chu Di cười cô, "Trễ vậy rồi cậu còn chưa về, Thẩm Độ nhà cậu cũng mặc kệ à?"
Hứa Bảo Như cười, nói thần thần bí bí: "Gần đây mỗi ngày anh ấy đều rất bận rộn, không có thời gian quản tớ đâu."
Cô vừa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên.
Chu Di cười không ngừng được, "Người quản cậu tới kìa."
Hứa Bảo Như cũng cười, cô nghe điện thoại, "Alo."
Thẩm Độ hỏi: "Em ở đâu vậy?"
Hứa Bảo Như thành thật khai báo, "Đang ở quán bar chơi với Tiểu Di."
Thẩm Độ: "Chơi vui không?"
Hứa Bảo Như cười, "Cũng được, anh xong việc rồi ạ."
Thẩm Độ: "Gửi vị trí cho anh đi, anh đến đón em."
"Được."
Hứa Bảo Như gửi vị trí xác định cho Thẩm Độ, đúng lúc anh đang làm việc ở gần đây, mười phút sau đã đến nơi.
Quán bar mà Hứa Bảo Như và Chu Di đến không giống những quán bar bình thường khác, khách không nhiều, nhạc êm dịu.
Thẩm Độ đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cũng thấy Thẩm Độ, cô lập tức vui vẻ vẫy tay với anh.
Thẩm Độ đi tới.
Chu Di quay đầu thấy Thẩm Độ đến, mỉm cười, xem như là chào hỏi.
Thẩm Độ cũng gật nhẹ đầu một cái, xem như là lịch sự đáp lại.
Anh kéo ghế bên cạnh Hứa Bảo Như ra ngồi xuống, thấy trước mặt cô là hai chai rượu rỗng, đưa tay sờ trán cô, "Uống bao nhiêu rồi?"
Hứa Bảo Như chống má bằng một tay, nghiêng đầu, cười tít mắt nhìn Thẩm Độ, nói: "Hai chai thôi, không nhiều đâu."
Thẩm Độ: "Với tửu lượng của em, hai chai đã say rồi."
Hứa Bảo Như nói: "Nào có đâu. Tửu lượng của em làm gì kém như vậy chứ."
Cô nói xong, còn bưng ly rượu của mình lên đưa cho Thẩm Độ,