Bốn năm đại học chớp mắt đã đi qua.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Bảo Như vào làm việc trong đài truyền hình như ước nguyện. Vì mới nhậm chức không lâu, mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, buổi tối thường phải tăng ca viết tài liệu.
Ngày hôm nay cô còn ở lại công ty làm thêm giờ, lúc gần mười giờ, đồng nghiệp cùng phòng làm việc chuẩn bị về, hỏi cô, "Bảo Như, cô còn chưa đi à?"
Hứa Bảo Như ngồi trước máy tính viết tài liệu, nói: "Tôi chưa làm xong, cô đi trước đi."
"Vậy một hồi cô về bằng cách nào? Cô lái xe hả?"
Hứa Bảo Như nói: "Không có, bạn trai đến đón tôi."
Đồng nghiệp "ồ" lên một tiếng, nói: "Vậy thì tốt rồi, thế tôi đi trước nha, ngày mai gặp."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Ngày mai gặp."
Trương Tình thu dọn đồ đạc xong, xách túi, cầm theo một phần tài liệu đi xuống lầu.
Gần đây càng lúc càng lạnh, vừa ra khỏi tòa cao ốc, gió lạnh ở đối diện thổi đến, rét cóng đến mức khiến người ta run lẩy bẩy.
Trương Tình đứng bên đường, lấy điện thoại ra gọi xe.
Xe còn cách cô một đoạn, có lẽ phải đợi mấy phút.
Ngay tại thời gian cô đang chờ xe, thì thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen từ xa lái tới, dừng lại bên ngoài văn phòng làm việc của họ.
Xe trông rất khiêm tốn, nhưng Trương Tình hiểu biết về xe, biết loại xe này rất đắt.
Nhưng xe không phải là quan trọng nhất, quan trọng là vóc dáng người đàn ông xuống xe quả thật quá đẹp trai. Thật sự đẹp trai đến mức vào lúc anh bước xuống xe, trái tim cô cũng vô thức đập nhanh hơn.
Người đàn ông này rất trẻ tuổi, cả người mặc tây trang đen, tựa như từ bữa tiệc của các công tử đến.
Vì quá đẹp trai, Trương Tình hoàn toàn không rời mắt được. Nhưng dù cô có nhìn chằm chằm vào đối phương, thì đối phương cũng không hề nhìn cô lấy một cái.
Một tay anh đút trong túi, dựa bên cạnh xe gọi điện thoại.
Trương Tình đã động lòng, nhưng vì khí chất quanh đối phương quá lạnh, khiến cô ngay cả tiến đến bắt chuyện cũng không dám.
Trong đầu chỉ đang suy nghĩ, đây là ai? Tại sao lại đến đài truyền hình của họ? Tại sao lại có người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai đến như vậy?
Cô nhìn quá xuất thần, cho đến khi xe cô gọi đã đến, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, bác tài phải kêu cô, "Này, cô gọi xe à?"
Lúc này Trương Tình mới lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời, chạy nhanh lên xe.
Mà ngay tại thời điểm cô lên xe, xuyên qua cửa sổ xe, cô thấy Hứa Bảo Như xách túi chạy ra từ văn phòng làm việc, chạy thẳng về phía chiếc xe Mercedes-Benz kia.
Cô quay đầu nhìn lại theo bản năng, liền thấy Hứa Bảo Như nhào vào lòng người đàn ông kia.
Người đàn ông ôm cô, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
Không biết hai người đang nói gì, Hứa Bảo Như cười rất vui vẻ, đột nhiên nhảy cẩng lên, hôn người đàn ông đó.
Người đàn ông cười, nhéo mặt cô một cái.
Xe rẽ qua một con đường khác, Trương Tình không thấy được nữa, không thể làm gì khác hơn, đành quay đầu lại.
__
Hứa Bảo Như tăng cơ đến giờ này, đói bụng không chịu được, ôm eo Thẩm Độ, ngửa đầu làm nũng với anh, nói: "Đói bụng quá, em muốn ăn gì đó."
Thẩm Độ nhìn cô cười, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Hứa Bảo Như nói: "Em muốn ăn sườn cừu rim, còn có tôm hùm đất. Ở quán lần trước anh gọi giao bên ngoài đến nhà cho em lúc buổi tối ấy."
Thẩm Độ hỏi: "Vậy em muốn gọi về nhà? Hay ăn trong quán?"
Hứa Bảo Như nói: "Đến quán ăn đi, em sắp chết đói rồi." Lại hỏi: "Xa không anh?"
Thâmr Độ nói: "Không xa. Ngay gần nhà." Anh đưa tay mở cửa bên ghế phó lái giúp Hứa Bảo Như, nói: "Lên xe trước đi."
Hứa Bảo Như khom người ngồi lên xe, ngồi vào xe xong, cô thắt chặt đai an toàn, tìm đồ ăn vặt trong thùng đựng đồ, sau đó lấy ra một thanh chocolate ăn trước.
Cô ăn thanh chocolate đó, có ít đồ vào bụng, cuối cùng cũng không đói như vừa rồi nữa.
Thẩm Độ nói cô, "Đói bụng sao không biết gọi đồ ăn bên ngoài?"
Hứa Bảo Như nói: "Ban nãy em thấy phiền quá, công việc có nhiều thứ làm chưa xong, nên không muốn ăn gì."
Thẩm Độ hỏi: "Bây giờ đã làm xong chưa?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Vẫn chưa đâu, về nhà làm vậy. May mà mai là cuối tuần rồi."
Cô nói xong, chắp hai tay lại, vui vẻ nói: "Vậy là ngày mai em có thể ngủ nướng rồi."
Cô lại hỏi Thẩm Độ, "Ngày mai anh bận gì không? Có cần đến công ty không?"
Thẩm Độ nói: "Buổi sáng ngày mai thì không có việc gì, buổi chiều có một chuyện cần bàn bạc."
Hứa Bảo Như cười, đến gần sờ lên mặt Thẩm Độ, nói: "Thật đáng thương quá, cuối tuần còn phải làm việc."
Thẩm Độ bị chọc cười, nói: "Em thì tốt hơn chỗ nào."
Anh kéo tay Hứa Bảo Như xuống, nắm trong tay, nói: "Ngày mai đến công ty cùng anh."
Hứa Bảo Như cười tít mắt, nói: "Vậy để em suy nghĩ chút nha."
Thẩm Độ nói: "Không cần suy nghĩ, em không muốn ở cùng với anh à?"
Hứa Bảo Như cười, quay đầu hỏi Thẩm Độ, "Anh muốn thấy em như vậy hả? Còn không nỡ tách khỏi em nữa kìa."
Thẩm Độ nói: "Đúng vậy. Nên đi cùng anh nhé."
Trong lòng Hứa Bảo Như ngọt ngào như mật, nói: "Thẩm Độ, bây giờ anh càng ngày càng thành thật rồi đó."
Trước kia Thẩm Độ vừa lạnh lùng lại vừa kiêu ngạo, rõ ràng thích cô muốn chết rồi nhưng vẫn không chịu thừa nhận. Hai năm này Thẩm Độ càng lúc càng thành thật hơn, chịu thừa nhận thích cô, thỉnh thoảng có mấy ngày không được gặp nhau, gọi điện thoại cũng sẽ nói nhớ cô.
Tháng trước cô theo lãnh đạo đi công tác, Thẩm Độ quá nhớ cô, nửa đêm ngồi máy bay đến gặp cô.
Có lúc Hứa Bảo Như nhìn lại mấy năm này, những chuyện đã làm khiến cô bật cười rất vui vẻ.
Có hồi cô ở nhà làm việc, nghĩ đến những điều nhỏ nhặt giữa cô và Thẩm Độ trong mấy năm qua, vừa viết tài liệu vừa cười ra tiếng.
Thẩm Độ đi lấy cà phê, lúc đi ngang qua thấy cô cười ngây ngô, còn giơ tay lên xoa đầu cô, "Em ngốc rồi à, cười ngây ngô cái gì vậy."
Khi ấy Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Em đang nghĩ, em thật sự quá hạnh phúc."
Cô nói xong, liền đứng lên ghế, ôm cổ Thẩm Độ, hai chân kẹp ngang hông anh, cười tít mắt hỏi Thẩm Độ, "Thẩm Độ, sao anh lại thích em vậy? Em rất đáng yêu à?"
Thẩm Độ cũng cười, một tay anh bưng ly cà phê, một tay đỡ dưới đùi Hứa Bảo Như, trêu cô: "Em đáng yêu chỗ nào?"
Hứa Bảo Như cười, hỏi: "Vậy tại sao anh thích em?"
Thẩm Độ nhìn cô, ý cười trong mắt rất sâu, nói: "Sao anh biết được, có thể ở kiếp trước anh thiếu nợ em."
Hứa Bảo Như hồi tưởng lại những điều vụn vặt trong cuộc sống, cảm thấy rất hạnh phúc.
Cuối tuần trước cô đi uống trà chiều với Chu Di, cô bạn còn cảm khái, "Ai có thể nghĩ đến Thẩm Độ lạnh lùng của lúc ban đầu, lại thật sự quỳ rạp trước váy của cậu chứ. Bảo Như, cậu thật sự giỏi quá nha."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Thẩm Độ nói kiếp trước anh ấy thiếu nợ tớ, nên kiếp này chịu thua tớ đó."
Chu Di cười nói: "Cũng đúng đấy. Tớ thấy Thẩm Độ nhà cậu hoàn toàn nuôi cậu như bà cô nhỏ rồi. Lần trước Dương Hạo còn cười nhạo với tớ, nói Thẩm Độ đối xử với cậu quả thật rất cưng chiều. Còn bảo lần trước gặp được các cậu ở sân bắn cung, Dương Hạo đi cùng với bạn gái, Thẩm Độ thì cùng cậu. Sau đó cậu và bạn gái Dương Hạo thi bắn cung, Dương Hạo nói, rõ ràng bạn gái cậu ấy bắn trúng hồng tâm tương đối nhiều, kết quả Thẩm Độ đứng một bên vỗ tay, cuối cùng kéo cậu qua, xoa đầu cậu khen ngợi, nói là giỏi lắm."
Hứa Bảo Như nghĩ đến chuyện này lại muốn cười. Chuyện là như vầy, ngày đó