Như Em Hằng Mong

Chương 59


trước sau


Sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, cả ngày trong nhà đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt thì náo nhiệt, đám con cháu nhà họ đều bận trước bận sau cả ngày, mệt mỏi muốn xỉu.

Chờ đến buổi tối các khách đều về, Hứa Bảo Như đã mệt mỏi đến mức không còn chút tinh thần nào, mới chín giờ rưỡi đã lên lầu nghỉ ngơi.

Thẩm Độ hỗ trợ tiễn khách, chờ tiễn hết khách khứa về xong, lúc trở lại đã gần mười một giờ.

Anh không tìm thấy Hứa Bảo Như cả trong phòng khách lẫn sân, hỏi mẹ Hứa, "Dì, Bảo Như đâu rồi ạ?"

Mẹ Hứa đang dọn dẹp bàn trà nhỏ, đứng lên nói: "Con bé lên lầu rồi, hình như có hơi mệt, con đi lên xem thử chút đi."

Thẩm Độ gật đầu một cái, xoay người đi lên lầu.

Phòng của Hứa Bảo Như nằm ở cuối dãy hành lang lầu ba, cửa phòng đã khóa, Thẩm Độ giơ tay lên gõ cửa.

Hứa Bảo Như nằm sấp trên giường, giọng nói yếu ớt, "Ai vậy?"

Thẩm Độ: "Anh."

Hứa Bảo Như nghe giọng của Thẩm Độ, mời xuống giường, mang dép đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Độ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhán tái nhợt của Hứa Bảo Như, anh lập tức nhíu mày, giơ tay sờ trán cô, "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?"

"Không sao." Hứa Bảo Như kéo tay Thẩm Độ xuống, lại đi về giường nằm xuống, nói với giọng yếu ớt: "Em đến tháng, hơi đau."

Thẩm Độ đi tới mép giường ngồi xuống, anh kéo tay Hứa Bảo Như qua sờ thử, rất lạnh.

Anh lại cau mày, "Đến từ lúc nào? Đau lắm à?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, đáng thương gật đầu, "Đau lắm."

Thẩm Độ nhíu chặt mày, rất đau lòng. Anh xoay người qua chỗ khác lấy ly nước trên tủ đầu giường, phát hiện nước trong ly đã nguội, anh hỏi: "Có thuốc giảm đau không?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không có, em vừa mới tìm rồi."

Thẩm Độ cau mày, "Sao không gọi điện thoại cho anh."

Anh cầm ly lên rồi đứng dậy đi xuống lầu dưới, nói: "Chờ anh chút."

Thẩm Độ xuống lầu pha một ly nước gừng đường đỏ ấm áp cho Hứa Bảo Như, anh không kịp nấu, chỉ có thẻ đem lên cho Hứa Bảo Như uống làm ấm bụng trước.

Anh bưng ly nước lên lầu, đỡ Hứa Bảo Như ngồi dậy, nhìn cô từ từ uống nước.

Anh hỏi: "Đỡ hơn chưa em?"

Hứa Bảo Như gật đầu, "Ấm áp hơn rồi."

Cô ngoan ngoãn uống nước xong, đưa ly lại cho Thẩm Độ. Anh cầm lấy ly, thuận tay đặt lên tủ đầu giường, lại đỡ Hứa Bảo Như nằm xuống, kéo chăn qua đắp lại cho cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lúc trước đi, anh đi mua thuốc cho em."

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, vì uống nước ấm, cuối cùng trên mặt cũng hơi có huyết sắc. Cô duỗi một tay nhỏ ra khỏi chăn, nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Độ, ánh mắt đen láy, hệt như hạt trân châu xinh đẹp, cô nhỏ giọng nói: "Vậy anh về sớm chút nhé."

Thẩm Độ đáp tiếng "ừ", cúi người hôn lên trán Hứa Bảo Như một cái, "Anh sẽ về nhanh thôi."

Hứa Bảo Như gật đầu, lại nghĩ đến gì đó, nói với Thẩm Độ: "Vậy lúc anh về nhớ mua giúp em băng dạng quần nha, em muốn mặc cái đó để ngủ ngon hơn."

Thẩm Độ lại "ừ", nói: "Anh biết rồi."

Thẩm Độ lái x era ngoài, đi đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc giảm đau và miếng dán giữ nhiệt cho Hứa Bảo Như, lúc về thì thuận đường ghé cửa hàng tiện lợi mua cho cô hai gói băng vệ sinh dạng quần.

Cũng may nơi mua không xa, Thẩm Độ lái xe ra ngoài, mười phút sau đã về.

Tối nay dù sao cũng là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội, phòng khách dưới lầu vẫn còn rất náo nhiệt, người nhà họ Hứa nhiều, ngồi vây lại chơi mạt chược cũng đầy cả hai bàn.

Thẩm Độ từ bên ngoài đi vào, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng lên lầu.

Hiệu quả cách âm của căn nhà quả thật rất tốt, đi tới lầu ba đã rất yên tĩnh.

Thẩm Độ đi tới cuối, cửa không khóa, anh đẩy cửa ra, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn màu vàng ở đầu giường, Hứa Bảo Như co người nằm trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay, hai mắt nhắm nghiền, đã ngủ.

Thẩm Độ nhẹ nhàng đóng của lại, đi tới mép giường, đặt túi đồ lên tủ đầu giường, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Hứa Bảo Như.

Anh đưa tay sờ trán cô, đã không còn lạnh như lúc nãy, sắc mặt cũng hồng hào hơn chút.

Thẩm Độ khẽ thở phào một hơi, anh lấy một miếng dãn giữ nhiệt trong túi ra, xé lớp màng bảo vệ, sau đó luồn tay vào trong chăn, dựa theo cảm giác dán lên bên ngoài áo phông ở phần bụng Hứa Bảo Như.

Tay anh phủ ở chỗ đó, làm ấm bụng thay Hứa Bảo Như.

Giấc ngủ này của Hứa Bảo Như rất nặng nề, thời điểm cô mới ngủ vẫn còn hơi đau, chỉ là ngủ một hồi lại cảm giác rất ấm áp, ấn đường cũng dãn ra.

Lúc rạng sáng, dưới lầu bỗng nhiên náo nhiệt, anh họ Hứa Bảo Như đốt pháo bông ở trong sân.

Pháo bông nổ một tiếng, bay lên bầu trời, nền trời trong chớp mắt được ngọn lửa bảy màu tách ra chiếu sáng.

Thẩm Độ chống đầu bằng một tay, nằm nghiêng người bên cạnh Hứa Bảo Như, đang nhìn cô. Nghe âm thanh pháo hoa nổ, mới ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Pháo hoa đùng đùng, không ngừng nở rộ trên bầu trời.

Hứa Bảo Như bị tiếng pháo hoa đánh thức, cô mở mắt ra, quay đầu nhìn theo bản năng, bên ngoài cửa sổ là những đợt pháo bông rực rỡ, chiếu sáng khắp cả bầu trời.

Hứa Bảo Như không kiềm được sự tán dương, "Thật là đẹp quá."

Hứa Bảo Như không biết hôm nay Thẩm Độ và họ đã mua bao nhiêu pháo hoa và pháo nổ, nhưng pháo hoa bên ngoài cửa sổ bắn khoảng năm phút rồi vẫn chưa ngừng.

Cô xem đủ rồi, quay đầu lại hỏi Thẩm Độ, "Hôm nay các anh mua nhiều pháo hoa và pháo nổ lắm à?"

Thẩm Độ ừ một tiếng.

Hứa Bảo Như lại hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy? Dùng tiền của anh à?"

Thẩm Độ lại ừ một tiếng, nói: "Không bao nhiêu tiền hết." Anh cầm tay Hứa Bảo Như, rất lo lắng hỏi cô, "Còn đau không em?"

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, lúc này mới chợt nhớ ra trước khi ngủ mình đã đau suýt ngất. Cô lắc đầu nói: "Không đau chút nào, em suýt quên mất luôn đó."

Cô sờ lên bụng theo bản năng, trên bụng dán miếng giữ nhiệt, hơi ấm.

Cô lập tức cười, nhìn Thẩm Độ, "Anh dán giúp em à?"


Thẩm Độ ừ một tiếng, anh nhìn Hứa Bảo Như, nhíu mày, hỏi: "Không phải bình

thường em đều không đau lắm à, sao hôm nay lại nghiêm trọng như vậy?"

Hứa Bảo Như nói: "Có thể là hôm nay ở bên ngoài quá lâu. Mùa đông bên ngoài nhà rất lạnh. Hơn nữa hôm nay còn đứng cả ngày, mệt quá đi, đãi khách gì gì đó mệt thật đấy."

Thẩm Độ nói cô, "Em ngốc à, đứng mệt thì không biết nghỉ ngơi à?"

Hứa Bảo Như nói: "Em có nghỉ ngơi mà, em không nghĩ hôm nay mình đến tháng, nếu không em sẽ ở trong phòng không đi ra ngoài rồi."

Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, hơi đau lòng hôn nhẹ lên mắt cô một cái, sau đó mới hỏi tiếp: "Không đau chút nào à? Có muốn uống thuốc giảm đau không?"

Hứa Bảo Như lắc đầu, "Bây giờ không đau nữa, chờ khi nào đau tính sau."

Cô nói xong thì bò ra khỏi chăn, vừa đi ra ngoài vừa hỏi Thẩm Độ, "Anh có mua băng dạng quần giúp em không?"

Thẩm Độ nói: "Mua rồi."

Anh thuận tay lấy cái túi trên tủ đầu giường qua, Hứa Bảo Như quỳ trên gối, lấy một miếng băng dạng quần ra, trèo qua người Thẩm Độ, để chân trần xuống giường.

"Mang dép vào."

Hứa Bảo Như le lưỡi, "Em biết rồi."

Cô mang dép đi vào phòng tắm.

Một lát sau, Thẩm Độ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hứa Bảo Như ở bên trong.

"Sao vậy?" Thẩm Độ xuống giường, đi tới đưa tay mở cửa phòng tắm.

Cửa phòng tắm bị khóa, đẩy không ra, anh hỏi: "Em sao thế?"

Hứa Bảo Như thê thảm, hu hu nói: "Quần ngủ của em bị dơ rồi ——"

Thẩm Độ nghe vậy thì không nhịn được cười, quay đầu đi ra vừa mở vali hành li của Hứa Bảo Như, vừa hỏi: "Em mang theo mấy cái quần ngủ?"

Hứa Bảo Như mở cửa phòng tắm ra, ló đầu ra từ bên trong, đáng thương vô cùng, "Hình như em chỉ mang theo một cái, làm sao đây."

Lần này Thẩm Độ đã không nhịn nổi nữa, cười ra tiếng, nói: "Cái gì mà làm sao đây, thế thì không mặc nữa thôi."

Hứa Bảo Như mất hứng, "Thẩm Độ, anh phiền thật đó."

Thẩm Độ cười, ngồi xổm trước vali hành lí tìm cả buổi.

Dường như Hứa Bảo Như chỉ mang đúng một chiếc quần ngủ, ngoài ra hai chiếc quần còn lại đều là quần jean, không thể mặc ngủ được.

Thẩm Độ lấy một chiếc áo phông của mình đưa cho Hứa Bảo Như, nói: "Mặc áo của anh trước đi, mặc xong rồi thì nhanh lên giường."

Lúc này Hứa Bảo Như mới ngoan ngoãn nhận lấy áo. Đồ của Thẩm Độ rất rộng, vừa khéo có thể che kín phần mông của cô.

Cô ở trong phòng tắm thay đồ, sau đó chạy ra ngoài, vội vàng chui vào trong chăn ấm.

Cô ngồi trong chăn, kéo chăn ra nhìn, ga trải giường ở chỗ vừa nãy cô ngủ đã bị cô làm dơ, có vết máu dính ra.

Hứa Bảo Như không muốn ngủ trên ga trải giường bị bẩn, nói lầm bầm: "Thẩm Độ, em muổi thay ga trải giường."

Thẩm Độ đi vào phòng tắm giặt quần giúp Hứa Bảo Như, hỏi: "Trong phòng có ga trải giường sạch không?"

"Em tìm thử xem." Hứa Bảo Như nói xong liền xuống giường, đứng trước tủ tìm cả buổi trời cũng không tìm được, đáng thương nói: "Thẩm Độ, không có."

Thẩm Độ nói: "Vậy tối nay ngủ vậy trước đi, ngay mai mua ga trải giường mới về rồi thay."

Hứa Bảo Như tội nghiệp trèo lên giường, nhỏ giọng nói: "Nhưng em không muốn ngủ trên ga trải giường bẩn...."

Thẩm Độ nói: "Vậy em ngủ bên kia với anh."

"Thế cũng được." Khi này Hứa Bảo Như mới vui vẻ lại, ngủ ở bên kia với Thẩm Độ.

Cô chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, lại ngoan ngoãn kéo chăn lên đắp kín người lại.

Thẩm Độ giặt quần sạch sẽ cho Hứa Bảo Như, phơi ở ban công.

Hứa Bảo Như cẩn thận trở mình, nhìn bóng lưng đang phơi quần cho mình của Thẩm Độ ở ban công, cô nhìn một hồi liền cười, cảm thấy rất ngọt ngào.

Thẩm Độ phơi quần cho Hứa Bảo Như xong, từ ban công đi vào, đóng cửa ban công lại.

Anh đi vào thì nhìn thấy Hứa Bảo Như đang nhìn mình cười ngây ngô, đi tới cúi người nhéo nhẹ má cô một cái, "Cười cái gì?"

Hứa Bảo Như cười, ánh mắt cô nhìn Thẩm Độ như sao trời lấp lánh, đôi mắt cô cong xong, nói vô cùng nghiêm túc: "Thẩm Độ, em thích anh quá đi mất."

Hứa Bảo Như đột nhiên bày tỏ nghiêm túc như vậy, khiến Thẩm Độ hơi sững sốt. Anh không nhịn được cười, cúi người hôn Hứa Bảo Như, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Thích bao nhiêu?"

"Rất thích, vô cùng thích, rất rất vô cùng thích."

Thẩm Độ cười, anh nhìn Hứa Bảo Như, nói: "Thích như vậy cơ à? Vậy có muốn gả cho anh không?"

Hứa Bảo Như cười, "Được đó, ngay mai chúng ta đi lãnh chứng đi anh."

Thẩm Độ cười, nhéo mặt Hứa Bảo Như một cái, "Bé ngốc, ngày mai cục dân chính không làm việc."

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, kịp phản ứng lại, "Đúng ha, ngày mai vẫn còn nghỉ."

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, khẽ cười, hỏi: "Gấp như vậy à?"

Hứa Bảo Như cười, "Đúng vậy, em sợ lỡ người khác cướp anh đi mất thì làm sao đây?"

Thẩm Độ cười, nói: "Ai mà có bản lĩnh cướp đàn ông từ tay em."

Hứa Bảo Như móc ngón tay Thẩm Độ, nhìn anh, "Không cướp được à?"

Thẩm Độ ừ một tiếng, anh nhìn Hứa Bảo Như, đảo lại cầm tay cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, thấp giọng nói: "Không giành với em được, anh vĩnh viễn là của em."

Hứa Bảo Như nhìn vào mắt Thẩm Độ, cô cười mắt cong cong, lại ngẩng đầu lên hôn Thẩm Độ một cái.

Thẩm Độ nhìn cô một hồi, cũng cúi đầu xuống, hôn đáp lại cô một nụ hôn sâu.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện