Xuống núi, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đến cục dân chính lãnh chứng trước.
Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày tốt, họ chậm trễ trong chốc lát, thời điểm đến trung tâm đăng kí kết hôn, trước mặt đã có khoảng mấy cặp đôi mới xếp hàng đăng kí.
Thẩm Độ đi lấy số, sau đó kéo Hứa Bảo Như đi khu nghỉ ngơi phía trước ngồi.
Vẻ ngoài với khí chất của Hứa Bảo Như và Thẩm Độ quả thật quá xuất chúng, hai người ngồi ở đó chính là một cảnh đẹp, ngay cả nhân viên làm việc trong đại sảnh cũng không kiềm lòng được mà nhìn mấy lần.
Hứa Bảo Như ngồi đó, cầm cuốn sổ hộ khẩu đang cảm khái với Thẩm Độ, nói: "Có phải em kết hôn quá sớm rồi không? Em nghĩ một cô gái đang độ tuổi thanh xuân, thế mà lại muốn kết hôn sớm ngay lúc này."
Thẩm Độ rũ mắt nhìn cô, nói: "Em lại không muốn gả đi nữa à?"
Hứa Bảo Như cười, cô tiến bên cạnh Thẩm Độ, ngửa đầu cười nhìn anh, "Có thể không?"
Thẩm Độ cười, anh giơ tay giữ khuôn mặt nhỏ bé của Hứa Bảo Như lại, nói: "Em nói xem Hứa Bảo Như? Một ngày em không chọc tức anh thì lòng em sẽ không thoải mái đúng không?"
Hứa Bảo Như cười ha ha, cô giơ tay lên nâng mặt Thẩm Độ, cười nói: "Thẩm Độ, sao anh không biết đùa gì hết vậy."
Thẩm Độ kéo tay cô xuống cầm trong tay mình không buông, anh không nhìn cô, nói: "Không muốn nói chuyện với đồ ngốc."
Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ giả vờ giận dỗi, không nhịn được cười, cô cố ý nói: "Ồ? Vậy chắc anh cũng không muốn kết hôn với đồ ngốc đúng không?"
Cô ghé đến nhìn Thẩm Độ, "Thế em đi nhé?"
Cô vừa nói vừa rút tay ra, lại bị Thẩm Độ cầm chặt hơn, cuối cùng anh quay đầu qua nhìn cô, "Hứa Bảo Như, đừng nghịch."
Hứa Bảo Như cười ha ha, cô giơ tay lên gãi gãi cằm Thẩm Độ, nói: "Thẩm Độ, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ. Em yêu anh chết đi được."
Thẩm Độ nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc trong mắt cũng xuất hiện ý cười, anh đưa tay bóp bóp mặt cô, giọng nói đầy sự bất đắc dĩ, "Hứa Bảo Như, anh thật sự thua trước em."
Hứa Bảo Như cười, cô ôm lấy cánh tay Thẩm Độ, hỏi anh, "Một hồi anh đến công ty à?"
Thẩm Độ đáp tiếng "ừ", nói: "Phải đến đó, có một hợp đồng cần anh ký tên."
Anh kéo tay Hứa Bảo Như, nhìn cô, "Một hồi đi cùng anh không?"
Hứa Bảo Như cười, "Em không đi đâu. Em phải về nhà ngủ bù."
Thẩm Độ không muốn, không chịu buông tay, tiếp tục nhìn cô, dụ dỗ cô, "Đến công ty ngủ, buổi trưa đưa em đi ăn, em muốn ăn cái gì?"
Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ không nỡ xa cô như vậy, không nhịn được cười, cô cầm ngón tay Thẩm Độ, nhìn anh hỏi: "Thẩm Độ, anh không muốn xa em đến vậy hả?"
Thẩm Độ nói: "Đúng vậy, muốn em đi cùng anh."
Thẩm Độ đã không còn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo nữa, thời điểm thành thực trông đáng yêu không thua kém gì ai, Hứa Bảo Như bật cười, nói: "Được rồi, thấy anh không nỡ xa em như vậy, nên em đi cùng anh nhé."
Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như hơn, nhìn ý cười tinh nghịch trong đôi mắt cô, mắt anh cũng xuất hiện ý cười.
__
Thủ tục lãnh chứng rất đơn giản, không bao lâu đã đăng kí xong, lúc đi ra khỏi cục dân chính, trong tay có thêm hai cuốn sổ đỏ.
Một tay Hứa Bảo Như được Thẩm Độ cầm, một tay cầm giấy kết hôn, đang ngắm nghía, trong lòng có một sự vui sướng không nói ra được, còn có cảm giác rất kì diệu, nói với Thẩm Độ: "Thẩm Độ, sao em lại có cảm giác bị lừa vào thuyền của kẻ gian vậy."
Thẩm Độ cũng cười, giơ tay bóp bóp mặt cô, nói: "Anh lừa ai tới thuyền của kẻ gian hả?"
Hứa Bảo Như chợt nhớ đến thời điểm còn học cấp ba, khi đó Thẩm Độ nổi tiếng là lạnh lùng, đối với bất kì ai cũng lười liếc mắt nhìn. Thật ra ban đầu anh rất lạnh nhạt với cô, tất cả những lúc gặp nhau trong trường học đều sẽ trực tiếp xem cô là không khí. Khi đó chắc chắn anh chưa từng nghĩ, đời này anh sẽ thua trước cô, có một ngày anh sẽ yêu cô đến mức không kiềm chế được.
Nhưng cho dù là vậy, thì sự thật vẫn là cô lừa Thẩm Độ vào thuyền của kẻ gian.
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, cười ha ha, cô để Thẩm Độ dắt mình đi ra ngoài, ngửa đầu tiến tới bên cạnh anh, mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh, "Thẩm Độ, lừa em vào sổ hộ khẩu của anh, có phải anh rất vui vẻ không?"
Thẩm Độ nhìn cô, cũng không kiềm được cười, anh đáp tiếng "ừ", nói: "Đúng vậy."
Anh cúi đầu đến bên tai Hứa Bảo Như, thấp giọng nói, "Em là của anh."
Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong cong, trong lòng có một loại vui sướng và cảm giác an toàn khong ngôn từ nào diễn tả được.
Cảm giác an toàn của cô đến từ việc cô biết Thẩm Độ thích cô bao nhiêu.
__
Chuyện Hứa Bảo Như và Thẩm Độ lãnh chứng, xế chiều hôm đó bị người nhà biết được.
Chủ yếu cũng là rất đúng dịp, buổi sáng lãnh chứng xong, Hứa Bảo Như theo Thẩm Độ đến công ty, chờ Thẩm Độ làm xong việc, buổi trưa anh đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Lúc ăn cơm, mẹ Hứa Bảo Như gọi điện thoại đến, cô thấy là mẹ gọi đến, lập tức bấm nhận, mẹ Hứa ở đầu kia hỏi: "Hôm nay không đi làm à? Sao nghe điện thoại nhanh vậy?"
Hứa Bảo Như cười, nói: "Hôm nay con xin nghỉ một ngày."
"Vậy à." Mẹ Hứa vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, ba con đi công tác, mẹ cũng đi cùng tới đây, buổi chiều con có ở nhà không? Không phải lần trước con nói muốn ăn bánh ngọt mẹ làm sao, buổi chiều mẹ tới làm cho con."
Hứa Bảo Như vừa nghe nói ba mẹ tới, rất hào hứng, lập tức nói: "Con và Thẩm Độ đang ở ngoài ăn cơm, một hồi sẽ về nhà, mấy giờ ba mẹ đến ạ?"
Mẹ Hứa nói: "Hai giờ, bây giờ mẹ và ba con còn có chút việc."
"Được ạ." Hứa Bảo Như hào hứng nói: "Lát nữa con về nhà."
Hứa Bảo Như và mẹ cúp điện thoại, cô liền nói với Thẩm Độ: "Ba mẹ em tới, một hồi em không đến công ty với anh nữa, em về nhà chờ mẹ em."
Thẩm Độ vừa cắt bò bít tết cho Hứa Bảo Như, vừa nói: "Anh cũng về nhà."
Hứa Bảo Như nói: "Không phải buổi chiều anh có một cuộc họp à?"
Thẩm Độ nói: "Muộn chút cũng không sao."
Ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ về nhà trước.
Sau khi về đến nhà, Hứa Bảo Như cầm giấy kết hôn và sổ hộ khẩu vào phòng ngủ, vừa mới thay quần áo ở nhà xong, thì nghe thấy giọng nói của mẹ ở bên ngoài, cô vừa buộc tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, thấy mẹ đã ngồi trên ghế sofa, đang nói chuyện với Thẩm Độ, anh rót nước cho mẹ cô.
Hứa Bảo Như nhào lên lưng mẹ, ôm mẹ từ phía sau, "Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết."
Mẹ Hứa vỗ vào tay con gái, cười nói: "Mẹ thì không nhớ con, không có con ở nhà, mỗi ngày mẹ và ba chăm hoa tản bộ rồi chơi cờ, cuối tuần lái xe ra đến nơi gần đó dạo chơi, tự tại biết bao nhiêu."
Hứa Bảo Như nghe vậy thì rất hâm mộ, cô vòng qua ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh mẹ, nói: "Đã lâu rồi con không được đi chơi."
Mẹ Hứa cười nói: "Người trẻ tuổi như các con bận rộn công việc mà."
Thẩm Độ đưa nước cho mẹ Hứa, "Dì uống nước ạ."
"Ừ." Mẹ Hứa cười, nhận lấy ly nước, còn chưa nói chuyện, Hứa Bảo Như đã cười tít mắt nói với Thẩm Độ: "Em muốn uống nước chanh."
Thẩm Độ nhìn cô, dù ở trước mặt người lớn cũng không giấu được ý cười trong mắt, nói: "Chờ anh."
Anh cầm ly nước của Hứa Bảo Như, xoay người đi vào phòng bếp ép nước chanh cho cô.
Mẹ Hứa vừa tức giận vừa buồn cười vỗ vào tay con gái, "Con không tự làm được à?"
Hứa Bảo Như bĩu môi, làm nũng: "Thẩm Độ có nói gì con đâu."
Mẹ Hứa nói: "Con là đang ỷ vào việc Thẩm Độ thích con đấy, tại sao con không đối xử với Thẩm Độ tốt chút chứ hả?"
Hứa Bảo Như cầm dao gọt trái cây trên bàn trà lên, gọt táo cho mẹ, nói: "Mẹ, mẹ nói oan