Nhu Giá

Chương 27


trước sau

Chu Giác luôn là kiểu người mặt dày nói nhiều, cũng không sợ hãi gì trước đám quý nữ đông đảo trong nhà thủy tạ, mà hắn lại táo tợn nói vài câu với chư vị quý nữ.

Hắn nhìn về phía Trần Nhu, đem lòng tò mò mà hỏi nàng: “Trần Thất cô nương thích mai đỏ à?”

Trần Nhu gật đầu, hỏi trong nghi hoặc: “Sao ngươi lại biết?”

Đúng là nàng thích hoa mai, từ trước đến sau, khắp phòng đều trồng rất nhiều mai, chuyện này chỉ có người khá thân thiết với nàng mới biết.

Cũng không biết Chu Giác nghe nói nàng thích hoa mai từ đâu nữa.

Chu Giác vừa nghe câu trả lời của nàng thì vui vẻ vô cùng: “Tốt quá, ta cũng thích mai!”

Trần Nhu: “…”

Thì ra là tiện miệng mà hỏi.

Vì thế, Trần Nhu cũng hàn huyên mấy câu với Chu Giác, lúc nói chuyện thì mới phát hiện ra rằng, cả hai người đều thật lòng yêu mai, vậy nên, họ càng nói thì lại càng hào hứng hơn.

Trần Trưng và Thích Nhung ngồi một bên, Thích Nhung tự rót rượu cho mình, khóe mắt bất giác để ý đến tình huống trong nhà thủy tạ, nhìn thấy vạt áo đỏm dáng của Chu Giác cùng nhu quần màu đỏ thạch lựu đang ngồi đối diện nhau mà trò chuyện vui vẻ, chàng thầm cười lạnh ba tiếng trong lòng.

Trần Trưng bên cạnh quan sát khắp nơi một lát, không biết chàng đang nghĩ gì nên huynh ấy chống tay, như huynh đệ tốt mà khoác vai Thích Nhung, sau khi thở dài một hơi, thì huynh ấy nói nhỏ bên tai chàng: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Thích Nhung nhướng mày, giả bộ không hiểu gì hết: “Cái gì?”

Trần Trưng đưa mắt ra hiệu cho chàng: “Ngươi cảm thấy vị công tử nào có thể lọt vào mắt xanh của ngươi?”

“Công tử Sở gia thế nào?”

Thích Nhung cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Quá ngả ngớn, vừa nãy còn lén liếc nhìn vài quý nữ.”

“Thiếu gia Tần gia thì sao?”

“Quá nông cạn, có một bài thơ thôi mà còn đọc sai.”

“Chu gia…”

“Trừ cái bản mặt cũng coi như là nhìn được ra thì không còn năng lực gì khác.”



Trần Trưng sắp ném phăng cái ly luôn rồi, huynh ấy giận đến nỗi căm phẫn, bất bình chất vấn: “Sao ai ta nói tới người nào thì ngươi cũng cảm thấy không được thế hả?”

“Ngươi đề cử một người đi, nói xem, ai mới được?”

Thích Nhung ngồi cạnh huynh ấy, trong lòng thì cười lạnh nhưng ngoài mặt lại không có lấy một biểu cảm nào, chàng nói: “Ta cảm thấy công tử nhà Chu thị lang không tệ lắm, ngươi xem, hắn còn đang trò chuyện với muội muội của ngươi đấy.”

Ngay tức khắc, sắc mặt Trần Trưng khó coi trông thấy: “Không được, tiểu tử Chu gia này không được.”

Thích Nhung lười biếng, nói: “Tên Hạ gia kia kìa, trông cũng được đấy.”

“Không được, hôm qua ta đã nhìn thấy hết rồi, người này cưỡi ngựa không nhanh nhẹn gì cả, giống kiểu giả vờ, cơ thể không tốt.”

“Vậy công tử Tần gia đi.”

“Tên này thích vẽ tranh mỹ nhân, chắc chắn rắp tâm muốn làm gì khác.”

Thích Nhung: “… Vậy Tôn gia đi.”

“Ta cảm thấy không được!”

“Công tử Sở gia?”

“Quá ngả ngớn!”



Hai người một hỏi một đáp, sau khi Thích Nhung biến thành người điểm danh đặt câu hỏi, người phủ nhận cũng trở thành Trần Trưng luôn.

Nếu để Trần Trưng cẩn thận suy tính lại xem, ai mới là người phù hợp để làm muội phu của mình, liên tưởng đến cái cảnh mấy tên nam nhân thối tha này sẽ ở cạnh Tiểu Thất nhà mình, huynh ấy sẽ cầm lòng chẳng đặng mà cảm thấy…

Không một ai xứng đôi với muội muội ruột nhà mình.

Dù là ai tới làm muội phu ruột của mình, cướp đi muội muội mình, huynh ấy đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Cũng có phải là nhìn ai cũng thấy không vừa mắt đâu.

Thích Nhung cười thầm trong lòng, chàng nhướng mày, lạnh lùng nói: “Bây giờ chính ngươi đã phủ nhận hết tất cả một lần rồi đấy.”

Trần Trưng: “…”

“Nói thật.” Trần Trưng cúi đầu thì thầm với Thích Nhung: “Nếu tình cảm của ngươi và Tiểu Thất tốt đẹp, thật ra ta lại sẵn lòng để ngươi làm muội phu của ta.”

Nói đến hiểu tường tận gốc rễ, không ai có thể sánh bằng Thích tiểu Hầu gia.

Tim Thích Nhung như hẫng đi một nhịp, ngoài mặt lại cười nhạt, hỏi: “Nếu ta và Thất cô nương thích nhau thật thì sao?”

Trần Trưng: “Có tin ta đánh ngươi hay không?”

Huynh ấy cũng chỉ nói vậy thôi mà, nếu thật sự dám cướp muội muội của huynh ấy đi, dù có là lục thân [*] thì huynh ấy cũng không thèm nhận.

[*] Lục thân bao gồm bố mẹ vợ con anh em, chỉ những mối quan hệ sâu sắc trong gia đình

Huynh đệ tốt cũng không nhận.

Thích Nhung cười, “hừ” một tiếng: “Ngươi đánh thắng nổi à? Trần huynh trưởng?”

Bại tướng.

Trần Trưng: “…”

Đánh nhau với Thích Nhung ấy à, trên phương diện võ thuật, đánh đấm, từ trước tới giờ, huynh ấy chưa bao giờ chiếm được lợi thế.

Trần Nhu nói chuyện với Chu Giác một lát, Chu Giác ở trong nhà thủy tạ lâu quá cũng không hay, bèn trêu ghẹo vài câu với mấy quý nữ, xong rồi lại về bên chỗ các công tử.

Ngũ cô nương Trần Tĩnh miệng lưỡi sắc bén, nàng ấy ở cùng các quý nữ thì lại có tính cách nhanh nhẹn.

Trần Nhu không thích mấy trường hợp thế này cho lắm, nhưng rời đi thì cũng không hay, nên nói mình muốn ngủ rồi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong nhà thủy tạ một lát.

Bây giờ có gió thổi thiu thiu ấm áp, đúng ngay lúc nàng thấy hơi buồn ngủ.

Người buồn ngủ không chỉ có một mình nàng, hai hay ba quý nữ cũng nằm sấp rồi ngủ mất.

Giống như hải đường xuân đang say ngủ.

Cuối cùng, Trần Nhu bị đánh thức bởi một loạt âm thanh cổ vũ.

Nàng ngẩn ngơ, còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trần Tĩnh thấy nàng đã tỉnh thì nhanh chóng ngồi cạnh nàng, quan tâm nói: “Tiểu Thất, muội tỉnh rồi à, mau tới xem đi kìa, các công tử bên kia đang giành nhau vị trí đầu đấy.”

Trần Nhu chống người dậy đi qua quan sát, thấy Thích Nhung đang thi đá bóng với một vị Tần công tử, chỉ thấy dáng người Thích Nhung vừa xoay thì quả bóng đột ngột bắn ra, thế là chàng nhận được vô vàn tiếng reo hò.

“Thi đến đâu rồi ạ?”

“Bây giờ chỉ còn lại Tần công tử, Tôn công tử và Thích tiểu Hầu gia, vừa rồi muội ngủ mất nên đã bỏ lỡ chỗ đặc sắc nhất rồi.”

“Tiểu Thất, muội cẩn thận, chú ý một chút, thắng bại của bọn họ có liên quan tới muội đó.”

Trần Nhu hiếu kỳ hỏi: “Sao lại thế vậy ạ?”

“Người đứng đầu trong yến hội nam nữ này, có nghĩa là công tử đoạt được hạng nhất có thể đề ra một yêu cầu với một nữ tử nào đó, được lấy một món đồ trên người nàng ta.”

“Bất kể thế nào thì cũng không thể từ chối.”

“Vừa rồi vị Tần công tử kia nói, nếu hắn thắng, hắn muốn một bức tranh của Tiểu Thất muội.”

Trần Nhu nói: “Tranh? Tranh gì? Bức tuấn mã đồ lúc nãy ấy ạ?”

“Muội còn chưa hiểu à? Hắn muốn đích thân vẽ một bức tranh mỹ nhân của muội.”

Trần Nhu chợt thấy khó chịu, ngay trước mặt mọi người, một nam nhân lại nói rằng hắn phải vẽ tranh mỹ nhân của nàng, nếu nàng thích vị công tử phong nhã này thì còn đỡ, nhưng đối với nàng, hắn chỉ là một nam tử xa lạ, bởi vậy nên nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì, chỉ cảm thấy mình đã bị hắn mạo phạm.

Nàng không muốn tranh của mình bị người ta cất giấu, thậm chí là, trong tương lai, hắn có thể đưa cho người khác ngắm nghía.

Tần công tử mang ý đồ này thật đáng chết.

Trần Nhu là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An trong lời đồn, còn là đích nữ của Trần tướng, nếu có cơ may, đích thân vẽ một bức tranh của nàng, chỉ e là, danh tiếng phong nhã của Tần công tử trong thành sẽ càng nổi trội hơn trước.

“Vị Sở công tử kia thì sao? Hắn muốn cái gì?”

“Sở công tử vẫn chưa nói, Thích tiểu Hầu gia cũng chưa nói, không ngờ Thích tiểu
Hầu gia cũng sẽ tham gia tranh tài, vừa rồi, trong trò phi hoa lệnh, không ngờ là Thích tiểu Hầu gia lại chơi tốt hơn hẳn, không một ai có thể ngờ được rằng, hoá ra tiểu Hầu gia là người văn võ song toàn.”

Từ nãy đến giờ Sở Thượng đã không còn đối đầu với Trần Tĩnh nữa, bây giờ lại lên tiếng, nói: “Sao không nói đến chữ viết của tiểu Hầu gia đi? Trận vừa rồi ấy, thư pháp của tiểu Hầu gia vững chắc, đứng hạng nhất kia mà.”

“Còn cả cưỡi ngựa bắn cung nữa, vậy thì càng không cần phải thi làm gì, quân tử lục nghệ, mọi thứ đều tinh thông.”

“Không biết trận tiếp theo thi cái gì nữa đây.”

Mỗi một trận thi đấu, người giành hạng nhất sẽ rút thăm, cũng không có ai biết những trận đó sẽ thi cái gì.

“Không ngờ Thích tiểu Hầu gia cũng sẽ tham gia tỷ thí.”

“Các ngươi nói xem, nếu hắn thắng thì hắn sẽ muốn lấy đồ của ai?”

“Chuyện này ai mà biết được?”

“Lẽ nào lần này đến đây là vì đã nhìn trúng ai đó trong chúng ta rồi?”

“…”

Chúng quý nữ nói đến mức hưng phấn, các nàng xem đám công tử bên kia thi đấu, dù sao thì tâm trạng nhàm chán cũng sẽ được điều chỉnh theo, bên kia càng thi đấu quyết liệt, bọn họ bên này càng xem đến hăng say, xem đến vui vẻ, càng cảm thấy rất thú vị.

Đám thiếu nữ khuê các bọn họ rất ít khi được nhìn thấy nhiều thanh niên anh tuấn tài giỏi như vậy tụ họp lại với nhau, bây giờ nhìn thấy bọn họ phô bày tài hoa thì chỉ biết âm thầm đem lòng cảm mến.

“Thắng, lại là tiểu Hầu gia thắng!”



Kết quả trận trước đã có, không bao lâu, tất cả mọi người đã biết được chuyện này, lần này, các quý nữ trong nhà thủy tạ đều kích động không thôi.

Còn chưa biết Thích tiểu Hầu gia đoạt được hạng nhất sẽ hỏi xin đồ của vị nữ tử nào, đó sẽ là món đồ gì.

Trần Trưng đưa một cành mẫu đơn cho Thích Nhung, huynh ấy chỉ thở phào nhẹ nhõm, Thích Nhung thắng cũng hay, nhất quyết đừng để tên họ Tần kia thắng, muốn công khai xin bức tranh của muội muội nhà huynh ấy ấy hả, tự mơ một giấc hoàng lương [*] đi nhé.

[*] Giấc mộng hoàng lương: chỉ những giấc mơ không có thật.

Chu Giác và đám công tử Tôn gia vây quanh Thích Nhung, trêu ghẹo chàng: “Thích tiểu Hầu gia, tiết trời cuối xuân trăm hoa đua nở, nở đến nỗi khiến người ta hoa hết cả mắt, hôm nay ngài muốn ngắt cành hoa nào đây nhỉ?”

“Bên kia có hơn mười vị mỹ nhân đang ngồi đó.”

“Mập ốm cao thấp, không gì là không có, đều là bực giai nhân hiếm có.”

Việc Thích Nhung giành chiến thắng trong yến hội lần này, quả đúng là đã ngoài dự kiến của mọi người.

Từ trước tới giờ, ai cũng biết chàng không thích tham gia vào mấy chuyện như thế này, cũng không ai có thể ngờ được là lần này chàng sẽ tham gia, không những thế, chàng còn giành chiến thắng nữa chứ, giờ đây, chàng đang cầm trong tay một bông mẫu đơn trắng hồng.

Nam tử nhận được hoa mẫu đơn thì có thể đích thân cài lên đầu một vị nữ tử, lấy làm vật trao đổi, có thể xin một món đồ gì đó từ vị nữ tử này.

Trong mấy cái yến hội trước đây, các món đồ trên người nữ tử bị xin đã nhiều lắm rồi, cái gì mà trâm vàng, bộ diêu, hoa tai, khăn tay, thậm chí là cả dải lụa choàng của nữ tử, ngay cả đai lưng cũng xin luôn.

Mười sáu quý nữ trong nhà thủy tạ, cuối cùng Thích tiểu Hầu gia sẽ đưa hoa trong tay chàng cho ai, không chỉ có đám công tử bên đây tò mò ngóng trông, mà đám quý nữ bên kia cũng ngẩng đầu mong chờ khôn xiết.

Sở Thượng đỏ mặt, nàng ta và mấy cô nương Lâm gia đều thầm đem lòng ái mộ Thích tiểu Hầu gia, hận không thể biến mình thành người may mắn trong hôm nay.

Việc cài hoa trong yến hội được xem trọng vô cùng.

Nếu một nam tử cài hoa cho một nữ tử ngay trước mặt mọi người, tám phần mười là hai người này sẽ trở thành một đôi uyên ương, trong kinh thành cũng có vô số đôi phu thê nên duyên nhờ đây.

Trần Tĩnh đẩy cánh tay Trần Nhu, lên tiếng trêu chọc: “Muội nói xem, liệu tiểu Hầu gia có cài hoa cho muội không nhỉ?”

Theo tác phong thường thấy của tiểu Hầu gia, chàng không phải là người sẵn lòng làm việc nam nữ phong nhã trong yến hội.

Như lần dẫn ngựa trước vậy, đã chừa cơ hội lại cho muội muội Trần Nhu của nàng ấy.

Trần Nhu sửng sốt, nàng đè trái tim đang nhảy loạn xạ trong lòng, mím môi dưới mà nói: “… Có lẽ vậy.”

Chính nàng cũng không biết rõ suy nghĩ trong lòng mình, nàng muốn thân mật với Thích Nhung ngay trước mặt mọi người, nhưng tạm thời nàng cũng không muốn để lộ việc này ra trước mặt công chúng.

Nếu làm quá rõ ràng, e là huynh trưởng nàng sẽ nghi ngờ.

“Có mấy người ấy à, đúng là thích tự mình đa tình quá nhỉ.” Sở Thượng liếc nhìn nàng một cái, quay đầu nhìn về phía nam tử đang được vây quanh bên kia, hy vọng hoa mẫu đơn trong tay chàng có thể bay lên trên đầu mình.

Trần Tĩnh nói: “Có mấy người ấy à, cũng nên đi soi gương lại đi, đào xanh nào đè được sắc mẫu đơn.”

“Đang nghĩ cái gì vậy hả?”

Ngọn lửa nhỏ trong lòng Lý cô nương cháy bùng lên, nói ngay: “Không chừng là cô nương Sở gia thật đấy.”

Sở Thượng cong môi cười một cái.

Mà mấy vị quý nữ cũng âm thầm mang lòng ái mộ Thích Nhung đã sinh lòng bất mãn, bèn lên tiếng châm chọc và mỉa mai: “Thất cô nương là muội muội ruột của Trần Trưng, tiểu Hầu gia có tình cảm rất tốt với Trần Tứ lang, dù ngài ấy có đưa cho Trần cô nương thì ấy cũng là lẽ thường tình, còn mấy người khác ấy à, ôi thôi, thật đúng là, nên tự lấy gương mà soi lại mình đi.”

“Cháo loãng dưa cải mà cũng đòi trèo cao làm bực quốc sắc thiên hương, đúng là trò hề mà.”

“Các vị tỷ muội, chuyện cười hôm nay của chúng ta cũng nhiều quá rồi đấy.”

Cô nương Lý gia rất vui vẻ, lại châm ngòi quạt gió tiếp: “Các cô đừng nói Sở cô nương như vậy nữa, trông nàng ta đi kìa, sắp mất hứng tới nơi rồi.”

Trần Tĩnh thở dài một hơi, nói: “Huynh trưởng nhà người ta còn ở bên kia đấy, lỡ nàng ta khóc lóc chạy đi thì chúng ta phải ăn nói thế nào với huynh trưởng của nàng ta đây.”

“Cô…”

Trần Nhu thầm thở dài, cũng không biết huynh trưởng của nàng đang nghĩ cái gì nữa, gọi nhiều quý nữ như thế này ra ngoài chơi làm gì không biết.

Chẳng lẽ huynh ấy đang muốn tác hợp cho vị huynh đệ tốt nào của mình với một vị quý nữ thế gia?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện