Thu bàn cờ lại, Trần Nhu đưa Trần Trưng ra khỏi viện, hai huynh muội họ đi dưới hành lang sao thủ, sự tức giận trên mặt Trần Trưng còn chưa nguôi ngoai, huynh ấy lạnh lùng nói: “Hôm nay, coi như muội cũng đã tận mắt nhìn thấy hết rồi.”
“Thích Nhung có tâm cơ sâu kín, quỷ kế đa đoan, rất biết chịu đựng, không phải là người dễ đối phó.”
“Muội xem cách đánh cờ của hắn, cũng biết hắn là người thế nào rồi.”
“Trước kia còn giả vờ giả vịt trước mặt huynh, hôm nay, xem như đã bại lộ hoàn toàn.”
“Trước kia hắn chơi cờ với huynh, cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ nghiêm túc, hắn còn thua rất ra hình ra dạng… Sức nhẫn nại của tên này đúng là…”
Trần Nhu nén cười một tiếng, Trần Trưng lườm nàng ngay: “Muội còn cười! Muội còn dám cười!”
“Muội muốn gả cho một nam nhân như vậy, cẩn thận đừng để đến khi mình bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền.”
Trần Nhu cố gắng đè ý cười xuống, nhẹ nhàng dỗ huynh ấy: “Ca ca, huynh có nghĩ tới, có lẽ chỉ là vì tiểu Hầu gia không muốn chơi cờ với huynh hay không.”
“Nếu thường xuyên thắng huynh, chắc chắn huynh sẽ đến quấn lấy chàng mãi.”
“Phì!” Trần Trưng mang vẻ mặt ghét bỏ: “Muội tự giải quyết cho tốt đi, nha đầu ngốc nghếch này.”
Trần Nhu cười cười, nàng nhìn mặt trăng tròn tròn trên bầu trời, ánh trăng tối nay cực kỳ đẹp, hào quang rực rỡ vẩy đầy trên hồ nước, nàng và Trần Trưng đi ra hành lang, Trần Nhu nhìn theo bóng lưng rời đi của huynh trưởng mình, nhỏ giọng nói: “Ca ca, trong lòng huynh vẫn tin tưởng chàng.”
“Nếu không phải như vậy thì hôm nay huynh sẽ không tới Trúc viên nói cho muội biết.”
Bóng lưng rời đi của Trần Trưng chững lại, dừng dưới cổng nguyệt, huynh ấy trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không xoay người, tiếp tục rời đi.
Trần Trưng nhìn về phía ánh trăng trên trời, từ từ thở dài một hơi.
Được rồi, dù huynh ấy cũng cho rằng, thằng nhãi Thích Nhung quỷ kế đa đoan, tâm cơ thâm trầm này không phải là cái thứ tốt lành gì, nhưng từ tận đáy lòng mình, huynh ấy vẫn tin rằng, nó sẽ không phụ lòng muội muội ruột của mình.
Đã chọn nhiều muội phu như vậy rồi mà vẫn không có đứa nào trông thuận mắt.
Nếu là nó, coi như cũng có thể cố mà chấp nhận được.
Trần Trưng xoa cổ tay, lại một lần nữa hối hận vì hôm nay mình đã ra tay quá nhẹ.
Tiễn Trần Trưng đi, Trần Nhu không về Trúc viên của mình, nàng vẫn đến phòng dành cho khách, dù ngày mai phụ thân và huynh trưởng biết chuyện thì sẽ giận, nhưng nàng vẫn nhịn không được, không muốn về, muốn nói riêng với chàng mấy câu.
Trần Nhu đẩy cửa phòng, Thích Nhung đang ngồi trước cửa sổ soi đèn xem một quyển sách dạy chơi cờ mà Trần Trưng mới ném lại, trung y màu trắng lỏng lẻo khoác trên người chàng, vạt áo còn chưa khép, lộ ra một mảng ngực lớn.
Bên trên có không ít vết thương bầm tím, có nhiều cái được tạo thành từ hôm nay, có nhiều cái có từ trước kia.
Chàng ngẩng đầu, nhìn Trần Nhu ở cửa, hai người im lặng mắt đối mắt, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.
Thích Nhung nhìn dung nhan của nàng dưới ánh nến chiếu rọi, nàng càng thêm dịu dàng xinh đẹp, nhớ tới dáng vẻ nàng bảo vệ mình ngay đằng trước mình hôm nay, đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn tràn đầy sự bướng bỉnh và cứng rắn, chàng nghĩ, dáng vẻ lúc đó của nàng sẽ khiến chàng có thể nhớ đến suốt đời.
Đây là vị hôn thê của chàng.
Không, đây sẽ là thê tử kết tóc của chàng.
Hôm nay quỳ gối ở đó, mỗi khi nghĩ đến cụm từ này từ trong miệng Trần tướng, chàng sẽ luôn cảm thấy cảm xúc mình mênh mông cuồn cuộn, máu nóng toàn thân đều ngưng tụ lại trong ngực, mà ngực chàng chỉ tràn ngập hình bóng nàng.
Trần Nhu ngồi bên cạnh chàng.
Thích Nhung giơ tay, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ vuốt ve khuôn mặt nàng, dung mạo của Trần Nhu rất xuất sắc, không thể nghi ngờ điều này được, nàng cũng không cần danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thành Trường An gì gì đó, nàng ở trong mắt chàng, nàng vẫn luôn là cô nương xinh đẹp nhất.
Nghĩ mà xem, Thích tiểu Hầu gia Thích Nhung chàng đây, là bá vương kinh thành không sợ trời không sợ đất, có chuyện gì mà chàng không dám làm đâu?
Nhưng lúc chàng hiểu được tình yêu của tuổi niên thiếu, lại không dám nhìn thẳng vào nàng.
Chàng sợ mình nhìn chăm chú vào nàng quá lâu thì sẽ không kiềm chế được ái dục trong lòng.
Thích Nhung ôm lấy nàng, cúi đầu dịu dàng hôn lên giữa trán nàng.
Trần Nhu áp vào ngực chàng, nhẹ nhàng nói: “Đêm qua ta đã lo lắng cả một đêm, ta sợ hôm nay chàng không tới, nếu thế thì ta sẽ phải gả cho người khác thật.”
Ánh mắt Thích Nhung thật sự rất dịu dàng, chàng dùng ánh mắt dịu dàng ấy mà nhìn nàng, nhưng lời nói trong miệng lại mang sát khí nồng đượm: “Nàng gả cho ai, ta sẽ giết kẻ đó.”
Chàng nói được thì sẽ làm được.
Trần Nhu cười, nàng hơi quay đầu đi, trán chống lên ngực chàng, cố ý nói: “Nếu ta nói… Ta sẽ đau lòng thì sao?”
“Nếu ta chắn trước người người kia, không cho chàng giết người kia thì sao?”
Thích Nhung bất đắc dĩ cười một tiếng, chàng nhắm mắt lại, ôm mặt Trần Nhu, trán kề trán với nàng: “Ta đây còn có thể làm sao nữa đây?”
“Chắc là chỉ khi ở trước mặt nàng, ta mới có thể không đánh đã bại, quân tan binh rã.”
Trần Nhu ôm lấy cổ chàng, dịu dàng nói bên tai chàng: “May là hôm nay chàng đã tới.”
“Ừ.”
Hai người ôm nhau một lát, Trần Nhu vẫn luôn sợ mình sẽ đụng vào vết thương trên người chàng, nên nàng chỉ nằm trong lồng ngực chàng, không dám lộn xộn, nàng dịu dàng hỏi: “Trên người chàng còn đau nữa không?”
“Đầu gối có khó chịu không?”
“Ta sai người đi lấy bình nước nóng qua đã nhé.”
Thích Nhung ôm nàng, cười bảo: “Hôm nay nàng đã hỏi ta mấy lần rồi? Thất cô nương của ta, sao nàng lại trở thành người nói dông nói dài như vậy rồi.”
“Còn chưa thành hôn mà đã quản lý ta trước rồi.”
“… Đầu gối có đau không, bữa tối có ăn nổi không? Chăn đêm có muốn thay cái khác không, phòng cho khách ngủ có quen không?”
“Chàng… chàng giễu cợt ta!” Trần Nhu trợn mắt liếc nhìn chàng một cái: “Ta đang quan tâm chàng đó.”
Trong mắt Thích Nhung chỉ toàn là ý cười dịu dàng chiều chuộng, nói: “Được, cảm ơn phu nhân đã quan tâm.”
Trần Nhu nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của chàng thì chỉ cảm thấy tai nóng bừng lên, nỗi xấu hổ buồn bực chẳng biết chui từ đâu ra mà bò thẳng lên trên mặt, bây giờ đã kêu phu nhân luôn rồi, người này thật đúng là, đúng là biết được đà lấn tới quá đó: “Phụ
thân và huynh trưởng ta nói không sai, chàng quả là nam nhân thối tha tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan.”
Thích Nhung nhướng mày, cho dù trên mắt khóe miệng vẫn còn có vết bầm, nhưng bộ dạng vẫn kiêu ngạo khó thuần như trước, chàng hất cằm lên: “Phụ thân và huynh trưởng nàng còn nói ta thế nào nữa?”
Trần Nhu nhìn thẳng vào mắt chàng: “Trần tướng nói chàng là nam nhân dã tâm bừng bừng.”
Thích Nhung khép quyển sách vừa rồi lại, chàng đặt nó lên bàn, chàng gật đầu thừa nhận: “Phụ thân nàng nói không sai, ta đúng là nam nhân có dã tâm bừng bừng.”
“Ta không bỏ chuyện theo đuổi quyền thế được.”
“Ta không cam lòng khuất phục dưới người khác, ta muốn tay cầm quyền thế, ta muốn đùa bỡn cả thiên hạ trong tay.”
“Từ nhỏ ta đã biết, trong tay có quyền thế thì mới có thể bảo vệ tốt người mà ta muốn bảo vệ, ta phải cho người ta thích nhất trên đời này thứ tốt nhất.”
… Ta muốn cho cô nương mà ta thích trở thành nữ tử tôn quý nhất trên đời này. Dù đó là ai, thì người đó cũng không thể khinh nhục nàng.
Giọng điệu của Thích Nhung khi nói bình tĩnh không gợn sóng, không nhanh không chậm, nhưng lời chàng nói ra lại không hề yên ả như giọng điệu của chàng, nó càng giống như tiếng gầm nhẹ của hùng binh trong rừng phát ra hơn.
Khiến lòng người kinh sợ không thôi.
Tuy Trần Nhu nói rằng nàng cũng không muốn mấy thứ đó.
Nhưng với Thích Nhung mà nói, nhận hay không là chuyện của nàng, còn cho hay không, đó lại là chuyện của chàng.
Trần Nhu nắm tay chàng, nàng cào cào lòng bàn tay đầy vết chai của chàng, nhìn ánh nến bên cạnh mà nói: “Nếu ta nói…”
“Ta muốn chàng từ bỏ mọi thứ, tương lai chúng ta sẽ giống như đôi phu thê bình dân trong dân gian, trải qua cuộc sống bình thường mà tầm thường, chúng ta giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, bên nhau cả đời, chàng có sẵn lòng không?”
Thích Nhung nắm ngược lại tay nàng, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay chàng đốt cháy bàn tay nàng, Thích Nhung nhắm mắt, chỉ khẽ nói rằng: “Đã tới lúc này rồi, A Nhu, ta sẽ không nói lời dối gạt nàng, đáp án của ta là… Ta không muốn, cũng sẽ không đồng ý.”
“Ta sẽ không vì người ta thích mà từ bỏ ước muốn của mình.”
“Thích Nhung ta không tham sống sợ chết.”
“So với con đường sống chết ầm ầm dậy sóng, ta càng chán ghét sự tồn tại tầm thường vô vị.”
Thích Nhung nhìn vào mắt nàng, lời mà chàng nói ra nghe rất khí phách: “Nếu nàng muốn ta sống quãng đời tầm thường vô vị, ta đây thà chết trận nơi sa trường.”
“Dù cho Thích Nhung ta đã chết đi, thì cũng nên để lại một nét công tích khuyết điểm cho sử sách.”
Sau khi nói xong, Thích Nhung tiếp tục nhìn nàng, Trần Nhu nhìn thẳng vào chàng, nàng thấy ánh nến nhảy lên trong phòng chiếu thẳng vào con ngươi của chàng, giống như mặt trời lặn nơi đại mạc, bao la hùng hồn, vô cùng tráng lệ.
Đây là thứ hoàn toàn khác biệt so với mưa bụi Giang Nam.
“Vừa hay.” Trần Nhu bỗng cười một tiếng, rồi sau đó nàng nói: “Ta là quý nữ thế gia được nuôi dưỡng từ vàng bạc ngọc thạch, không chịu được cuộc sống tầm thường vô vị nhất.”
Trần Nhu cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình càng dùng sức hơn.
Vì thế nàng cũng nhướng mày nhìn về phía chàng: “Chàng cho rằng nữ tử sẽ không có dã tâm, không muốn tay cầm quyền thế ư?”
“Nếu ta chỉ cam lòng làm một nữ nhân đau buồn đau khổ chờ trượng phu, ngày ngày cầu xin hắn rủ chút lòng thương, ta đây sẽ không xứng làm thê tử của chàng, bởi vì đó chỉ là một tiện thiếp, dù sớm hay muộn thì cũng sẽ đến ngày tuổi già sắc suy, khiến người ta ghét bỏ.”
“Chàng muốn để lại một nét công tích khuyết điểm trong sử sách, tên ta cần phải được viết ngay bên cạnh chàng.”
“So với tam môi lục sính, kiệu tám người nâng, ta càng mong ta sẽ nổi danh sử sách cùng chàng, ngàn năm còn mãi trong sử sách.”
“Tiếng thơm cũng được, tiếng xấu cũng được thôi, ta và chàng phải ở cạnh bên nhau.”
Trần Nhu nhớ tới giấc mơ kia, nàng không biết người đời sau sẽ đánh giá chuyện xưa của Trần Thái hậu và Định Bắc Vương như thế nào, nhưng tên của hai người họ, cần phải được đặt ở cạnh bên nhau.
Nàng cười đẹp đẽ, ngước mắt nhìn thấy dung nhan kiều mỹ được ánh tà dương ráng chiều chiếu lên trong đôi mắt chàng, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời ánh lên, thật sự rất giống một đám mây lửa nổi lên nơi chân trời.
Hoa đèn chợt lóe, ánh nến bên cạnh nhảy lên, ánh mắt Thích Nhung cũng chớp chớp lay động theo, chàng hỏi nàng: “Sợ không?”
“Ta không sợ sinh tử, chỉ sợ mình sẽ làm liên lụy đến nàng.”
Trần Nhu cười lắc đầu: “Từ nhỏ ta đã ốm yếu, thường xuyên quanh quẩn ở chỗ sinh tử, sao ta lại sợ sinh tử cho được.”
“Người trong thành Trường An này đều nói rằng, Trần gia Thất cô nương là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.”
“Có người nói mỹ nhân từ xưa giống bậc tướng giỏi, không hứa với nhân gian thấy bạc đầu.”
“Rốt cuộc là ai đi trước ai mệt ai, bây giờ mà nói thì vẫn còn hơi sớm…”
“Sai rồi.” Thích Nhung lên tiếng, cắt ngang lời nàng, chàng im lặng nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Trần Tiểu Thất, nàng nên có ba mong ước.”
Trần Nhu hỏi chàng: “Ba mong ước nào?”
Chàng nói: “Một mong lang quân sống lâu.”
Nàng sững người, tiếp lời: “Hai mong thiếp thân khỏe mạnh.”
“Ba mong giống én trên xà nhà, hàng năm luôn luôn được gặp nhau.”