Hà Thanh Nhu im lặng một chốc rồi nói: "Cô nói đi."
Ở đầu dây bên kia, Lâm Nại đứng trước cửa sổ thủy tinh, mười mấy người mặc đồ vest trong phòng họp đang tranh cãi kịch liệt, tranh luận không hồi kết.
"Hình như mèo của tôi ốm, dì giúp việc hôm nay xin nghỉ, mà tôi khuya nay mới về kịp, chị có thể mang nó đi bệnh viện khám không?" Lâm Nại nói. Cô xem camera, thấy chú mèo từ sáng đến giờ cứ nằm lì một chỗ, cả thức ăn cũng không thèm động vào. Nếu không phải nó thường quơ chân, cô còn tưởng rằng thằng nhãi con này đã thăng thiên.
Xem ra là ăn nhiều quá nên đầy bụng đây mà. Hệ tiêu hóa của mèo không tốt, dạ dày rất yếu, hơi không để ý là sẽ bệnh, trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy. Tên nhãi con này rất lanh lợi, thường xuyên ăn vụng hạt, giấu ở đâu nó cũng tìm ra.
Mèo của Lâm Nại, Hà Thanh Nhu nghĩ đến con mèo cam tròn vo như trái bóng trên wechat, mập đến mức có thể đè sập giường, thật đáng yêu.
"Được. tôi cũng vừa tan làm. Cô gửi địa chỉ sang cho tôi đi." Hà Thanh Nhu khẽ nói rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài. "Đúng rồi, làm sao tôi vào trong được?"
"Tôi sẽ nói trước với bảo vệ, chị cứ tới đó rồi bảo vệ sẽ mang chị vào. Mật mã cửa nhà là 610613." Lâm Nại nói, đang nói thì có người gọi cô, cô ra hiệu với người kia, ý bảo sẽ đến ngay, "Tính tình nó không tốt lắm, chị cẩn thận đừng để bị cào."
"Ừ, được." Hà Thanh Nhu vừa nói vừa đi vào thang máy, nhấn nút số 1. Chị chợt nhớ ra một chuyện, lại hỏi tiếp: "Mèo của cô tên gì?"
"Năm Lạng, chị gọi nó sẽ phản ứng."
Hà Thanh Nhu ngơ người: "Năm Lạng tức là nặng năm lạng?"
"Ừ," Lâm Nại im lặng một thoáng rồi nói, "Lúc nhặt được nó chứ nặng năm lạng."
Hà Thanh Nhu buồn cười, cái tên này được đặt quá tùy tiện: "Tôi hiểu rồi, cô làm việc đi. Bao giờ đến bệnh viện tôi sẽ nhắn tin cho cô."
Lâm Nại ừ rồi cúp điện thoại.
Hà Thanh Nhu lái xe đến địa chỉ Lâm Nại gửi. Nhà của Lâm Nại ở khu Lang Kiều Thủy Ngạn của khu đô thị mới, toàn bộ khu này đều xây theo kiểu biệt thự nhỏ. Một nhân viên bảo vệ đưa chị đến trước cửa nhà Lâm Nại.
Ngôi nhà này trang hoàng rất đơn giản, tổng thể hai màu đen trắng xen kẽ, sạch sẽ thoáng đãng. Nhà tuy lớn nhưng chỉ nhìn qua là thấy rõ ràng. Chiếc đệm mèo nằm trong góc phòng khách, chú mèo cam nằm yên không nhúc nhích trên chiếc đệm đen. Nó nghe tiếng mở cửa thì xoay đầu qua, meo một tiếng với Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu nhớ đến lời Lâm Nại dặn, chị lo rằng đột ngột đi qua sẽ khiến nó sợ hãi, bèn từ từ tới gần. Đến khi đến trước mặt nó, chị ngồi xổm xuống muốn sờ nó, nó lại đột ngột đứng dậy, ì ạch bước lùi đến sát vách tường.
Bị dọa rồi.
Nó nhìn về phía Hà Thanh Nhu mà kêu meo meo, dường như hơi giận dữ. Mặt nó béo tròn núc ních, đôi mắt tròn xoe như hòn bi, trông vừa tủi thân lại cực kì đáng yêu.
Hà Thanh Nhu không hề có kinh nghiệm nuôi mèo, không biết phải làm gì tiếp theo, cũng đâu thể cưỡng ép bắt nó vào lồng. Chị rụt tay về, cố gắng tỏ vẻ ôn hòa, vô hại hơn một chút rồi dịu dàng kêu: "Năm Lạng..."
Năm Lạng nghe chị gọi nó, ngẩng đầu lên meo một tiếng xem như đáp lại, lắc lư chiếc đuôi, cẩn thận quan sát chị.
Hà Thanh Nhu không dám động đậy, chị từng nghe một người đồng nghiệp nuôi mèo nói, mèo khác với người, tính đề phòng của nó rất cao, không biết phân biệt động tác hoặc biểu cảm của con người. Nếu động đậy, nó sẽ nghĩ là đối phương muốn tấn công nó, đổi lại nó nhận biết được sự thay đổi cảm xúc của đối phương. Những gì chị cần làm là phải cố gắng tỏ vẻ dịu dàng và dễ thân cận, khiến Năm Lạng không còn đề phòng nữa.
"Năm Lạng," Chị gọi rồi suy nghĩ một chốc, sau đó ngồi xuống đất, "Ngoan nào, đừng sợ, lại đây..." Năm Lạng quét đuôi trong không trung, nghiêng đầu nhìn chị: "Meo meo..."
Có lẽ Năm Lạng cảm nhận được chị sẽ không gây tổn thương nó, nó bèn nhấc chân, dậm chân tại chỗ một lúc rồi từ từ đi tới chỗ chị. Khi gần đến, nó lại rướn cổ ra ngửi ngửi.
Hà Thanh Nhu thả lỏng toàn thân, quan sát xem nó muốn làm gì.
Năm Lạng đi vòng quanh chị hai vòng. Có lẽ nó cảm nhận được chị vô hại với nó, bèn thử vươn chân sờ lên chiếc váy công sở. Đệm thịt của mèo mềm mại, đùi của chị cũng mềm mại. Năm Lạng hiếu kì đè lên, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Nhu, sau đó đè xuống một cái nữa, tiếp đó lại đặt một chân lên, và rồi hai chân thay phiên nhau nhào bột.
Chờ nó dần dần buông lỏng cảnh giác, Hà Thanh Nhu đưa tay thử sờ lưng nó. Năm Lạng không phản ứng gì cả, xem ra không còn bài xích như ban nãy rồi.
Năm Lạng ở ngoài còn mập hơn trong ảnh, mập hàng hiệu giá hiệu, ngay cả cái lưng sờ vào cũng có cảm giác núc ních.
Mèo quá mập sẽ bất lợi cho sức khỏe, dễ mắc bệnh hơn. Thường ngày Lâm Nại và dì giúp việc đều hạn chế chuyện ăn uống của Năm Lạng, nhưng lại không hạn chế được chuyện nó tự tìm thức ăn. Nó thường thừa lúc bọn họ không chú ý để ăn vụng, mà mèo cam lại có gen dễ mập, cái thân tròn lông lốc này thật đúng là do nó tự ăn mà ra.
Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng của nó, đầu ngón tay thỉnh thoảng ấn vài cái. Kiểu mát xa này rất thích hợp với mèo, Năm Lạng thoải mái mà phát ra tiếng grừ grừ.
Nó suиɠ sướиɠ híp mắt, cái đuôi đặt trên đùi Hà Thanh Nhu không ngừng lắc qua lắc lại.
Hà Thanh Nhu mỉm cười, cố ý dừng lại, cúi đầu hỏi: "Thoải mái chứ? Nhóc ngồi lại gần đây chút nào, dì gãi tiếp cho."
Năm Lạng không hiểu chị đang nói gì, chỉ hiểu rằng không có ai gãi nữa, vì vậy nó bất mãn nhìn chị mà kêu, đệm thịt đè lên tay chị, ý bảo mau tiếp tục đi.
Hà Thanh Nhu ngẩn người. Con mèo này thông mình quá đấy. Chị vỗ chân, vẫy tay với nó: "Tới đây nào."
Năm Lạng hiểu hành động này, Lâm Nại cũng thường vỗ vào đùi như vậy, nó cũng biết được đi đến là người kia sẽ gãi lưng cho nó. Năm Lạng không hề do dự, lập tức nhảy lên đùi Hà Thanh Nhu, cái mông nó đầy thịt, hai chân trước đặt lên ngực, chiếc đuôi rũ xuống sàn nhà bằng gỗ.
Cục thịt hơn 5kg bỗng rơi xuống, Hà Thanh Nhu lập tức cảm thấy đôi chân