Trong màn đêm đưa tay không thấy năm ngón, nhưng cảm giác tê rần nơi bàn chân lại khiến tim chị đập thình thịch. Thị giác không phát huy được trong bóng tối càng khiến xúc giác rõ ràng hơn, cảm giác xấu hổ tựa như dòng nước lũ ập đến.
Chị lùi về sau, nhưng lại chẳng giải quyết được gì.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Nại nói, tiếng nói trầm thấp và nhàn nhạt, lộ ra mấy phần mệt mỏi. Cô ngồi lại gần, giúp Hà Thanh Nhu xoa bóp cẳng chân.
Đầu ngón tay của cô lạnh buốt, Hà Thanh Nhu vô thức muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cô khống chế lực rất chuẩn, không mạnh không nhẹ, thật là thoải mái, cảm giác đau nhức trên chân giảm đi rất nhiều.
"Công việc xong rồi?" Hà Thanh Nhu cúi đầu hỏi. Chị không quen được xoa bóp như vậy, cứ cảm thấy thật nhột, đành siết chặt tấm drap và căng cứng chân.
"Gần như vậy, công việc tiếp theo giao cho cấp dưới xử lí." Lâm Nại nói, xúc cảm nơi bàn tay cô là mềm mại và trơn láng. Cẳng chân Hà Thanh Nhu vừa thon thả vừa mềm mại, Lâm Nại thường xuyên thấy được, cũng từng sờ qua, đôi chân này lúc đó dán bên hông cô, nõn nà, tinh tế, vừa trắng trẻo lại vừa mịn màng.
Hà Thanh Nhu có đôi lúc mặc váy công sở đi làm, để lộ cẳng chân, phối hợp cùng giày cao gót, làm bật lên đôi chân vừa dài vừa thẳng. Thi thoảng chị đi ngang qua xưởng sản xuất, một vài gã đàn ông không ngay thẳng sẽ chăm chú nhìn theo, đôi mắt cũng không muốn chớp. Mỗi lúc như vậy, Lâm Nại đều muốn quấn một lớp vải bố quanh người chị, bọc thật kín dáng vẻ mê người kia lại, chỉ chừa lại cho chính cô, chỉ một mình cô có thể thưởng thức.
Lòng bàn tay của Lâm Nại dán chặt chân người kia, mang dụng ý khác mà chậm rãi vuốt ve, thế nhưng cô khéo léo che đậy đi. Đầu ngón tay của cô ấn bóp hai bên cẳng chân, thi thoảng mới vuốt ve mấy cái.
Hà Thanh Nhu không phát hiện ra, trái lại còn thấy thả lỏng khoan khoái, cảm giác đau nhức được giảm bớt. Chị thuận thế tựa người vào đầu giường, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng như trước, có thể là không được tự nhiên, chị bèn hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Dưới sự che đậy của màn đêm, cảnh vật bên ngoài thật mơ hồ. Bóng đêm dày đặc khiến không khí trong phòng có vẻ vô cùng áp lực. Xung quanh càng yên tĩnh, thính giác càng nhạy bén. Chỉ một chuyển động nhỏ là có thể nghe được tiếng đôi chân ma sát với tấm chăn, vì vậy Hà Thanh Nhu không động đậy nữa.
"Chị thì sao, hôm nay thế nào?" Lâm Nại trầm giọng, cô đổi kiểu mát xa, đặt chân Hà Thanh Nhu lên đùi của mình.
Lâm Nại mặc quần sọt, cô đặt chân Hà Thanh Nhu lên như vậy liền khiến da thịt hai người chạm nhau. Hà Thanh Nhu cảm nhận được sự ấm nóng của da thịt thì cảm thấy hơi xấu hổ. Chị vô thức rụt chân về, nhưng bị Lâm Nại giữ chặt lại. Ngón chân chị không cần thận đụng phải phần thịt non mềm mại của bắp đùi, chị sửng sốt mà cuộn ngón chân lại, cả người cứng đờ như khúc gỗ.
"Cũng ổn," Chị cố gắng để mình thả lỏng ra, "Đều rất thuận lợi."
Động tác tay của Lâm Nại hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục. Chuyện hôm nay, Diệp Tầm đã báo cho cô qua điện thoại. Hà Thanh Nhu bị trút giận, gót chân suýt nữa bị rách da, vậy mà cũng ổn, rất thuận lợi...
Cô hơi dùng sức ấn xuống, Hà Thanh Nhu liền kêu lên đau đớn, vội vàng hít vào một hơi.
"Nhẹ một chút..." Hà Thanh Nhu đau đến nhấc chân lên, sẵng giọng.
Lâm Nại không nói gì, vẫn tiếp tục ấn mạnh xuống. Ban nãy còn không cảm thấy gì, giờ lại đau không chịu được. Hà Thanh Nhu đột ngột rụt chân lại, nhanh chóng rúc vào chăn: "Không mát xa nữa, càng ấn càng đau."
"Chịu khó ấn thêm vài cái, bằng không ngày mai sẽ càng đau hơn." Lâm Nại nói, tay cũng chui vào chăn, mò mẫm một hồi, bắt được chân chị.
Hà Thanh Nhu không vùng ra được, cũng đành mặc kệ: "Lí lẽ này ở đâu ra đấy, còn ấn nữa sẽ đau không đi nổi thì có."
Lâm Nại tiếp tục ấn nhẹ: "Thật đấy."
Lúc này cô cũng không dùng lực, lúc ấn lúc bóp. Hà Thanh Nhu sợ cô lại đột ngột ấn mạnh, nhưng động tác của cô quả thật rất nhẹ nhàng, dần dần, chị cũng không quá đề phòng nữa.
"Sáng mai, Quốc Tế Hòa Tín sẽ đến. Đến lúc đó tôi sẽ tới tiếp đón họ, còn quản lí Vân sẽ do giám đốc Trương phụ trách." Hà Thanh Nhu nói. Vốn dĩ giám đốc Trương phụ trách tiếp đón người của Quốc Tế Hòa Tín, còn chị phụ trách tiếp đãi Vân Hi Ninh, nhưng hiện tại Vân Hi Ninh có thành kiến với chị, nên giám đốc Trương và chị phải đổi nhiệm vụ.
"Quốc Tế Hòa Tín đã đổi người phụ trách rồi," Lâm Nại nói, khẽ khàng nhéo mắt cá chân của chị, sau đó lập tức dời tay đi, làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục đấm chân, "Không phải những người lần trước chúng ta gặp. Chị biết Tống Thiên Trung không?"
Hà Thanh Nhu mẫn cảm, bị cô trêu chọc thế kia, ngón chân vô thức cuộn lại, nhưng chị lại cảm thấy dường như cô chỉ vô tình, bèn giả vờ như không biết.
"Biết."
Nghe nói người này vừa nghiêm khắc vừa kĩ lưỡng không ai bằng, thật sự không dễ ứng đối.
"Đổi lại thành ông ấy," Lâm Nại nói, "Chị không đi, để tôi phụ trách."
"Không phải cô còn những việc khác sao, "Hà Thanh Nhu trả lời, "Tôi có thể làm được, bên đó đổi người cũng không sao cả."
Chị cũng không phải là gà mờ mới vào nghề, chút ít năng lực ứng biến ấy mà còn không có, vậy sau này cũng không cần ở công ty làm việc nữa.
"Đừng nghĩ nhiều," Lâm Nại nói, cô không định để tình riêng ảnh hưởng việc công, "Chiều nay chú Tống đã gọi cho tôi rồi." Lão cáo già kia chỉ mặt điểm tên muốn cô tiếp đón, khiến cô hoặc phải làm trước rất nhiều chuyện, hoặc phải phân việc bớt cho người khác. Đó là lí do hôm nay cô bận rộn tới vậy.
Chú ư, Hà Thanh Nhu nghi hoặc: "Hai người là họ hàng?"
Lâm Nại khẽ cười: "Không phải, ông ấy là bạn tốt của ba tôi, thời trẻ còn cùng nhau lập nghiệp chung."
Hà Thanh Nhu à một tiếng, lập tức hỏi tiếp: "Sao đang êm đẹp lại muốn đổi người?"
"Hình như xảy ra một ít việc, tổng giám đốc bên kia không thể phân thân." Quốc Tế Hòa Tín cũng không giải thích cụ thể thế nào. Tống Thiên Trung miệng kín như bưng, không chịu tiết lộ chút tin tức nào. Lâm Nại cũng biết chừng mực, người ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, "Ngày mai chị đến chỗ triển lãm, kiểm tra kĩ càng hơn, nhìn xem thế nào. Ngày mốt triển