Trong khoảng thời gian này, khoảng một tuần Lâm Bạch không nhận được cuộc gọi của Tống Sĩ Chương, đây là khoảng thời gian dài nhất, anh ta cũng sẽ không gọi cho Tống Sĩ Chương một cách hấp tấp, người như anh chắc chắn sẽ không thích tình nhân lên giọng quấy rầy.
Lâm Bạch lâm vào do dự.
Trong tay anh ta không còn nhiều tiền nữa, bình thường thì sẽ không như vậy.
Anh ta có những người tình giàu có khác, nhưng anh ta đã chia tay từ khi làm người tình với Tống Sĩ Chương.
Tống Sĩ Chương đủ cho anh ta ăn mặc cả đời, nhưng muốn hạ gục anh, không dễ dàng chút nào.
Lần này Tống Sĩ Chương lại đến tìm anh ta trong cơn tức giận, anh ta quyết định đánh liều thử sức của mình, hoặc thử sức nặng của khuôn mặt này trong lòng Tống Sĩ Chương.
Sau cơn say, anh ta nằm trong vòng tay của Tống Sĩ Chương và nói: "Em đến với anh.
Thật bất tiện khi lúc nào em cũng phải vượt qua cổng trường."
Tống Sĩ Chương lười biếng hút một điếu thuốc, nói: "Đi gặp Ngụy Ninh, cậu ta sẽ sắp xếp chỗ cho cậu, sau này có chuyện gì cậu có thể tới gặp cậu ta."
"Tôi không phải là người" của Thiên Xướng", như vậy cũng được sao?"
Tống Sĩ Chương với ánh mắt sắc bén hỏi: "Ai cho cậu cái mặt mũi này?"
Lâm Bạch nói: "Anh ta dường như gọi là Tô Hiến."
Tống Sĩ Chương không quan tâm lắm đến chuyện những người đã cùng anh lên giường sau này đi đâu, làm gì, cũng không nhớ nổi tên của họ, nhưng dù sao thì Tô Hiến cũng chỉ ở bên cạnh anh vài tháng trước, anh vẫn còn nhớ cậu ta, không thể ngờ rằng một cậu nhóc ngu ngốc đơn giản như thế lại có thể dám lên mặt với người của anh theo cách này.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương gọi Vệ Ninh hỏi: "Tô Hiến vẫn còn ở Thiên Xướng sao?"
Vệ Ninh nghĩ rằng anh lại cao hứng nên trở lại,nói: "Cậu ta đã ở đó suốt, làm những việc linh tinh cho Cát Mễ."
Tống Sĩ Chương nói: "Cát Mễ quản giáo cậu ta như thế sao? Liệu có phải người của tôi đều phải từng người một để cậu ta xét duyệt sao? Tính hiếu kỳ đã mạnh như thế, không nên giữ lại cậu ta."
Cuộc điện thoại này làm cho Lâm Bạch rất an tâm, Tống Sĩ Chương nghe theo những gì anh ta nói, khuôn mặt này thực sự hữu dụng.
Văn Tú bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào nửa đêm, nghe thấy tiếng của người giúp việc dậy mở cửa, có giọng nói của một cậu nhóc ở cửa, nghe tiếng rất quen thuộc.
Cậu lăn lộn trên chiếc giường đôi lớn và tiếp tục ngủ.
người giúp việc gõ cửa bước vào, lo lắng nói: "Bác sĩ Văn, ở cửa có một người tên Tô Hiến tìm cậu có chuyện gấp."
Văn Tú không mở mắt và nói: “Không gặp.” Cậu không có nghĩa vụ phải giải quyết những rắc rối cho Tống Sĩ Chương.
Người giúp việc đi ra ngoài, ngay sau đó Văn Tú nghe thấy tiếng Tô Hiến gọi, Anh Văn, Anh Văn.
Âm thanh lớn đến nỗi những con chó bên cạnh bắt đầu sủa dữ dội, Văn Tú không thể không nhờ người giúp việc cho người vào.
Cậu mang áo khoác bông bước ra, thấy người ta đang trong phòng khách, người giúp việc pha cho cậu một cốc sữa bò còn nóng.
Ngay khi Văn Tú cầm cốc sữa nóng trên tay, Tô Hiến vừa khóc vừa nhào về phía cậu làm hơn nửa cốc sữa nóng đổ vào tay cậu, người giúp việc giật mình nhanh chóng đến cầm lấy ly sữa, “Anh Văn, giúp tôi với!” Tô Hiến khóc lớn.
Văn Tú vẫy mạnh những ngón tay bị bỏng của mình, cậu hoàn toàn tỉnh táo: "Sao vậy? Nói từ từ."
Tô Hiến nói: "Họ sẽ bán tôi cho một ông già!"
Văn Tú chau mày: "Cậu đã làm gì?"
Tô Hiến nói: "Tôi không làm gì cả."
Người giúp việc bưng một chậu nước đá ra, Văn Tú ngâm bàn tay bị bỏng vào nước.
Cậu nhờ người giúp việc rót trà nóng cho Tô Thiến, rồi gọi Cát Mễ để hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cát Mễ nói, "Cậu hãy hỏi Tống Sĩ Chương, đây là ý của anh ấy."
Văn Tú hỏi: "Anh ấy bây giờ đang ở Thiên Xướng sao?"
Cát Mễ nói: "Cậu thực sự muốn hỏi về anh ấy sao? Văn Tú, để tôi khuyên cậu một câu, có một số việc cậu không nên can thiệp vào.
Nếu cậu xen vào anh ấy sẽ chỉ càng thêm không vui.
Sao hà tất phải làm như thế? Có rất nhiều người trẻ những người như Tô Hiến ở Thiên Xướng.
Bây giờ, cậu có định giải cứu từng người đó ra khỏi hố lửa không? "
Nửa đêm, Văn Tú không kìm được mình, lời nói của Cát Mễ nghe có vẻ rất không thoải mái, nói: "Tôi cũng muốn biết mình có thể cứu được bao nhiêu người, hay là chúng ta cá cược đi."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Lâm Bạch vừa mới ngủ say thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Sĩ Chương sốt ruột hỏi.
Cát Mễ nói, ông chủ, điện thoại nhà của ông.
Tống Sĩ Chương nhìn điện thoại di động yên lặng, không hiểu sao đứng dậy mở cửa: "Người đầu dây là ai vậy?"
" Văn Tú."
Tống Sĩ Chương nhíu mày, "Ở đâu?"
"Trong phòng tôi."
Tống Sĩ Chương vừa đi vừa tự nhủ: "Nửa đêm không ngủ, cháu làm sao vậy chứ."
Cát Mễ lặng lẽ cùng anh trở về phòng.
Thực ra, Văn Tú rất hối hận sau khi tự đánh đố mình như vậy, cậu không muốn nói như vậy, huống hồ lại nhúng tay vào chuyện của Tống Sĩ Chương.
Cậu nhìn Tô Hiến đáng thương đang bưng ly trà nóng ngồi trên sô pha, không thể không khỏi liếc mắt nhìn.
Tống Sĩ Chương trả lời điện thoại và nói một tiếng “Alo”.
Văn Tú bỗng chốc không biết phải nói gì, im lặng cầm điện thoại.
Tống Sĩ Chương nghe thấy đầu dây bên kia tiếng hít thở nhẹ nhàng như gãi vào lỗ tai anh đến phát ngứa, anh cảm thấy mình không cứu chữa được, vừa mới từ giường của Lâm Bạch đứng dậy, chỉ nghe thấy cậu hít thở một hơi, trong lòng đã rung động.
Giọng điệu anh hỏi của cậu có phần bất đắc dĩ: "Sao cháu không ngủ? Gặp ác mộng à?"
Văn Tú trong lòng nghiêm nghị, nói thẳng: "Chú thả Tô Hiến đi."
Tống Sĩ Chương sửng sốt một chút, nói: "Cháu vì chuyện này mà nửa đêm rồi không ngủ sao?"
"Được không?"
Tống Sĩ Chương nói: "Được."
Văn Tú hỏi lại: "Có bao nhiêu người trẻ tuổi trong Thiên Xướng?" Khi cậu nói từ đó, cách phát âm vẫn còn rất lưu loát.
Tống Sĩ Chương không khỏi dở khóc dở cười: "Cháu muốn làm cái gì, cháu cứ nói đi."
Văn Tú nói: "Cháu muốn chú thả tất cả bọn họ đi."
Tống Sĩ Chương bật cười, bực tức và nói: "Cháu đã 30 tuổi mà còn ngây thơ quá."
"Thả hay không?"
Tống Sĩ Chương nói: "Chú không thể quyết