Ngay từ lúc đầu là do Lâm Bạch nhờ người mang đến Thiên Xướng một bức thư, hiển nhiên là để Vệ Ninh nhận trước.
Sau khi nhận rồi thì làm sao để xử lý, ông chủ Vệ đích thực là khó xử một trận, bình thường nếu có cái gì không quyết định được, anh ấy nhất định tìm Cát Mễ để xin ý kiến, duy nhất việc của Lâm Bạch thì không được bởi vì trong lòng Vệ Ninh biết rõ chính là do Cát Mễ đã cho Lâm Bạch vào trong đó.
Vệ Ninh vẫn không thể hiểu rõ, hai người này không thù không oán,Tống Sĩ Chương nhiều bạn cùng giường như vậy, Cát Mễ làm sao vẫn cứ giữ được cái sắc mặt như vậy.
Không có ai để thương lượng nên anh ấy chỉ có thể tự quyết định, nghĩ đi nghĩ lại, anh ấy quyết định việc đầu tiên là phải đi thăm dò ẩn ý phía sau.
Vừa vặn ngày đó Văn Tú vẫn luôn trực đêm còn Tống Sĩ Chương lại có một bữa tiệc tại Thiên Xướng, sau khi sắp xếp ổn thỏa khách mời, Vệ Ninh mới hỏi Tống Sĩ Chương có cần phải cử người lên làm ấm giường trước không.
Tống Sĩ Chương kiểu như không thèm để ý tới, ngáp một cái:"Anh tự giải quyết đi."
Vệ Ninh đâu phải không biết tâm tư của lão đại, lập tức sắp xếp một người niềm nở, nhân lúc trong thang máy không có người, lấy ra một bức thư có nét chứ rất đều đặn.
Tống Sĩ Chương hỏi cái gì?
Vệ Ninh trả lời: "Là Lâm Bạch nhờ người gửi cho anh, đoán chừng bên trong chịu nhiều khổ sở."
Nét mặt của Tống Sĩ Chương không chút thay đổi, dừng một chút:" Tôi không xem, anh xem rồi tự giải quyết đi."
Vệ Ninh vừa nghe xong liền há hốc mồm.
Tống Sĩ Chương nói thêm: "Nếu không phải việc gì rất khó, thỉnh thoảng anh cũng có thể làm một việc tốt."
Điều này Vệ Ninh vừa nghe đã hiểu, Tống Sĩ Chương vẫn còn thương tiếc, có thể anh không muốn nói rõ ra thôi.
Vệ Ninh hoàn toàn thông cảm cho Tống Sĩ Chương, anh cũng nhiều tuổi rồi, không dễ dàng gì giống như những gia đình khác tuân theo quy luật của cuộc sống, mỗi ngày đúng giờ ra khỏi nhà và đúng giờ về nhà.
Thậm chí có một khoảng thời gian anh ấy hoài nghi không biết Văn Tú đã nắm nhược điểm gì của Tống Sĩ Chương mà làm anh phải kiêng kị như thế, cũng có lần Vệ Ninh lén lút hỏi nhưng kết quả Tống Sĩ Chương lại nghiêm túc nói, thực sự đúng là để cậu ấy nắm nắm nhược điểm.
Vệ Ninh lập tức kiên quyết, hung dữ:" Cái gì, có cần tôi đi xử lý không?"
Tống Sĩ Chương ghé sát vào tai Vệ Ninh làm như có thật:" Mạng của tôi đang nằm trong tay cậu ấy, cậu định xử lí thế nào?"
Vệ Ninh lập tức bày tỏ thái độ:"Tôi đi tìm cậu ấy, nhất định hầu hạ cậu ấy cận thận."
Tống Sĩ Chương bật cười, bị chọc cho thiếu chút nữa trượt chân trong thang máy, quát cho anh ta một cái:" Không hiểu biết, nói cái gì anh cũng coi là thật ư? Phải, phải, phải, nói với anh, anh cũng không hiểu, có thời gian thì tìm Cát Mễ uống trà đi.“
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Công việc hiện giờ của Văn Tú rất nhàn rỗi, ít nhất trong cái bệnh viện tư nhân này không phải đứng giờ để phẫu thuật.
Cậu dường như không có chí hướng lớn, rất tự do, chính là thỉnh thoảng nhận những ca phẫu thuật nhỏ, cậu đối với việc chạm trổ có thể dùng rất nhiều thời gian, mỗi mũi kim khâu đều rất tỉ mĩ kĩ càng, những nút thắt cũng không thể qua loa, cho nên cậu mà nhận những ca ngoại thương thì thường ở mỗi miệng vết thương đều được thắt những hình con bướm.
Thời gian nghỉ ngơi của cậu rất nhiều nhưng vẫn như cũ không làm việc nhà, giữ lại cho người giúp việc để phục vụ, bản thân mỗi ngày đều lên mạng chơi điện tử.
Tống Sĩ Chương nếu phải đi công tác có thể mang cậu theo thì đều mang, còn không mang theo được thì cậu tự tìm cách chơi một mình, tâm tình tốt thì học chữ học kiếm...thậm chí còn đi học đánh đàn cổ, tâm tình không tốt thì đi đôi dép lê trên phố thích làm gì thì làm, cậu gần đây còn gia nhập một đám con gái, thỉnh thoảng đi ra ngoài mua sắm, một ngày trôi qua phải gọi là rất nhàn nhã.
Văn Tuệ rất lo lắng cho Văn Tú còn trẻ mà phí nhiều thời gian như thế, mỗi bữa ăn đều lải nhải:"Cậu bận bao nhiêu năm như thế, bây giờ quen rãnh rỗi rồi đúng không?"
Văn Tú nói đúng là bây giờ đã quen nhàn rỗi rồi.
Văn Tuệ:"Ai yaa vậy nhưng kỹ thuật nghiệp vụ bao nhiêu năm trước đây cậu định để hoang phí như thế?"
Văn Tú vừa cắn miếng táo vừa nhìn Văn Tuệ, mơ hồ không nói rõ, thái độ của Tống Sĩ Chương rất tùy ý:“Chúng ta cứ kệ cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn đi, thêm nữa sau khi tốt nghiệp liền đi làm, những năm ấy đã không được nghỉ bất kỳ kỳ nghỉ nào rồi, lần này cứ để cậu ấy thoải mái, dù gì cậu ấy chơi cũng không được lâu đâu."
Trên đường về nhà Tống Sĩ Chương hỏi Văn Tú:" Cháu cùng với đám bạn kia như thế nào rồi?"
Văn Tú:" Rất tốt."
Tống Sĩ Chương:" Vậy sao không thấy cháu đi dưỡng một chủng loại mới?"
Cái tính này đúng là không thể thay đổi, cho dù ở nơi nào đi chăng nữa hay phải điều trị cái gì, đối với sinh mệnh, cậu từ đầu đến cuối đều rất thận trọng cư xử.
Sau lần sóng gió bị bệnh bạch cầu đó, hai người ở chung cũng hòa hợp hơn một chút, thời gian Văn Tú ở lại càng nhiều hơn, còn Tống Sĩ Chương, cũng không còn tiếp thêm những "bạn cùng giường" mới, ít nhất Văn Tú ở bên cạnh anh cũng không thấy bất kỳ mùi hương lạ nào.
Ngày nghỉ hai người cùng nhau đi dự khai trương cửa hàng mới của bạn Tống Sĩ Chương, đó là một trung tâm thương mại quy mô lớn, bày bán toàn đồ xa xỉ, Tống Sĩ Chương cùng với bạn nói chuyện, Văn Tú đi lại tự do, nhìn thấy giá của một bộ dụng cụ pha trà đằng sau có hai số 0, kiểu dáng đậm chất phong cách cổ càng nhìn càng thích thích đến mức muốn mua, chỉnh chỉnh chiếc kính sát vào gần hơn để xem, hóa ra đằng sau số không lại có hơn mười nghìn chữ, trong lòng tự mình chế giễu, ở đây sao lại có cái giá bình thường như thế này được.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tính cách trẻ con của cậu, thích những thứ mới lạ, cái gì lạ lạ tất cả đều muốn xem, kết quả xem chú ý tới mức đâm cả vào người khác, vừa nói câu xin lỗi dứt lời, đối phương liền chào hỏi lại anh ta:"A, đây không phải trưởng khoa Văn sao?"
Văn Tú vừa chỉnh lại chiếc kính để nhìn rõ, cười cười chào lại:"Trưởng khoa Âu, là anh à."
Năm ngoái chuyện đã xảy ra trong phòng thay đồ của phòng phẫu thuật ở viện chỉ có hai người là biết rõ nhất, Văn Tú không ngốc, cũng biết một số việc đã xảy ra đều bởi vì đắc tội với người này, cuối cùng dẫn đến bản thân từ chức để rời viện.
Bây giờ gặp lại đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Văn Tú vẫn luôn không khéo đối đáp, sau khi chào hỏi xong chỉ muốn đi luôn, nhưng mà người kia dường như lại rất có hứng thú tiếp xúc với Văn Tú: “Trưởng khoa Văn thật ra chúng ta lâu rồi không gặp, không biết bây giờ cậu làm việc ở đâu?"
Văn Tú đánh thể khiêm tốn nói:" Là một nơi nhỏ, so ra kém với viện tuyến 2."
"Cũng đúng, cái loại phòng khám nhỏ tư nhân nay mở mai đóng đó.
Thu nhập của "trưởng khoa" cũng không giống như trước kia, vậy "trưởng khoa" cũng không nên đến những cái nơi như thế này chứ, xem đến hoa cả mắt va cả vào người khác thật mất mặt."
Cái người phụ nữ kéo tay anh ta lấy tay che miệng cười cùng với ánh mắt kinh thường nhìn Văn Tú.
Văn Tú cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm rằng nếu anh ta biết cậu hiện tại đang làm việc ở đâu, tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm một chút xem cậu ở cùng với ai.
Sau đó ngẫm lại thấy cũng đúng, đi theo Tống Sĩ Chương đổi sang chỗ ở mới, cách phố xá náo nhiệt, tự nhiên hai người đi về cũng không quá khoa trương.
Cậu cảm thấy người này thật thú vị, cậu không tính toán với anh ta, anh ta lại tự mình đưa tới cửa, được, cũng không thể cô phụ anh ta.
Vừa lúc đứng bên cạnh quầy chuyên kinh doanh Hermès, Văn Tú bỏ mắt kính ra, lấy một chiếc khăn tay đặt trên giá liền hỉ nước mũi, thanh âm vang dội khiến người qua đường đều ghé mắt.
Cậu hỉ xong, nói câu thật xin lỗi với hai người đang có biểu cảm chán ghét trước mặt, vung tay ném chiếc khăn vào thùng rác.
Người tới: “ Tiên sinh...”
Văn Tú đeo mắt kính vào lại: “Ừm...”
Nhân viên bán hàng đã đi tới: “ Chiếc khăn tay ngài mới dùng lúc nãy, ngài sẽ trả tiền mặt hay là quét thẻ ạ?”
Văn Tú đầy vẻ mờ mịt, hỏi: “ A, thật xin lỗi, tôi tiện tay liền lấy, bao nhiêu tiền vậy?”
“ Hai ngàn tám trăm tệ [1].”
[1] Đây là tiền của Trung Quốc
1 Nhân dân tệ =3.429VNĐ
Hai ngàn tám trăm tệ=9.601.200VNĐ
Văn Tú sờ sờ túi tiền, nói: “ Ai ya, không xong rồi, không đem theo nhiều tiền như vậy, nếu không thì trưởng khoa Âu, anh cho tôi mượn trước?”
Người này thích sĩ diện thích ra vẻ hào phóng, vả lại có bạn gái ở bên cạnh, Văn Tú chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, quả nhiên.
“ Tôi cho cậu mượn không có vấn đề gì.
Nhưng mà trưởng khoa Văn, không phải tôi nói cậu, làm người phải tự mình hiểu lấy, nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi phải có cái tự giác, tôi thật không phải là đang nói cậu, có một số việc a, cậu thật quá không biết điều.”
Văn Tú nhận tiền xong mới hỏi: “ Anh nói là lần đó ở trong phòng thay quần áo sao, tôi không nên đánh cho anh ngậm miệng lại?”
“ Cậu!” Mặt đối phương lập tức sưng thành màu gan heo.
Văn Tú nhìn anh ta cười, đem tiền đưa cho nhân viên bán hàng, nói: “ Chiếc khăn tay này của cô chất liệu thật tệ, làm đau mũi tôi, có cái nào càng tốt hơn không?”
“....!Có, anh xem cái này, bốn ngàn tám trăm tệ.”
Văn Tú lười xem, nói: “ Tôi lấy hai cái, còn có, tôi muốn ghi sổ.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương và ông chủ vừa đi vừa tán gẫu, kỳ thật đã tới được một thời gian.
Ở chỗ mọi người không nhìn thấy xem xét tình hình ở bên này, Tống Sĩ Chương kéo bạn anh lại, ý bảo anh ta đừng vội lên trước, cùng nhau nghe thử xem là chuyện gì.
Kết quả bạn anh vừa nghe đến hai chữ ghi sổ liền cười vang, nói với Tống Sĩ Chương: “ Mua khăn tay còn phải ghi sổ, cậu ấy cũng thật là không làm thất vọng bản mặt già của cậu.”
Tống Sĩ Chương nói: “ Cậu ấy đây là đang trêu cợt người khác.”
“ Được rồi, vị này nhà cậu là loại nhân vật nào tôi còn không biết sao? Cậu yên tâm, tôi không nói ra ngoài.”
Tống Sĩ Chương sờ sờ mũi, không cùng anh ta nhiều lời, tiếp tục xem diễn, anh sớm biết Văn Tú từ chức nhất định là có vấn đề gì đó.
Nhân viên bán hàng không hiểu rõ được rốt cuộc vị này có ý tứ gì, lúc trước cô cũng kinh doanh hàng xa xỉ, khách hàng bên trong như thế nào không thể gạt được ánh mắt của cô, dựa vào từng chi tiết từ tướng mạo, cách ăn mặc, nói năng cùng biểu tình đều sẽ nhìn ra được vị khách hàng này gia cảnh giàu có, cô thấy được con cháu nhà giàu không ít, chỉ là cũng chưa từng thấy qua đến mua đồ còn phải ghi sổ như vậy?
Vị trưởng khoa Âu kia lớn tiếng cười nhạo: “ Ghi sổ? Văn Tú, cậu không xem thử đây là nơi nào, giả vờ thanh cao cái gì, không có tiền a, tiếp tục tìm một kim chủ bán thân a!”
Văn Tú nghe xong lời này còn không cảm thấy thế nào, Tống Sĩ Chương nổi giận, tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh, thế nhưng vẫn còn chút lý trí, lúc này anh đi ra ngoài chỉ làm cho Văn Tú càng thêm khó xử.
Bạn anh cũng hiểu được, vỗ vỗ vai anh, nói: “Đừng tức giận, tôi đến xem!”
Anh đi tới liền nhiệt tình chào hỏi Văn Tú: “ Bác sĩ Văn! Cậu đại giá quang lâm tới cửa hàng, thật sự là làm vẻ vang cho kẻ hèn này!”
Đầu tiên Văn Tú là bị doạ nhảy dựng, một giây tiếp theo liền hiểu ý, quay đầu lại tìm Tống Sĩ Chương, chỉ nhìn thấy bóng dáng anh đang hút thuốc.
Nhân viên bán hàng vội vàng kêu: “ Ông chủ.”
“ Đã xảy ra chuyện gì?”
“ Vị Văn tiên sinh này, ngài ấy muốn...!ghi sổ cái khăn tay này.”
“ Bác sĩ Văn thích chiếc khăn tay này?”
Văn Tú cực kỳ mất tự nhiên, cảm giác đó giống như lúc học tiểu học cậu nhặt lại cục tẩy đã bị bạn học vứt đi để dùng lại, kết quả bị cả lớp vây xem.
Cậu không có thói quen tại lúc mình đang tận hứng biểu diễn đột nhiên có một người xuất hiện diễn cùng, còn là một người không quen thuộc, nhưng trường hợp này cậu không nói không được, liền đành mở miệng: “ Tôi bị cảm, trên tay không có cái gì để lau nước mũi.”
“ Vậy cậu lấy dùng đi, muốn ghi sổ với tôi, cậu xem tôi không cho nổi sao.
Sau này mấy thứ trong cửa hàng của tôi, nếu bác sĩ Văn vừa ý cái gì, cậu cứ việc lấy, không lấy được tôi đưa đến nhà cậu.
Vị này chính là...” Anh ta chỉ người đàn ông trung niên đang đứng dại ra ở kia.
Văn Tú nói: “ Vị này trước đây là đồng nghiệp của tôi, bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất thành phố này, trưởng khoa Âu.”
“ Khoa chỉnh hình? Nghe người ta nói biết làm tượng gỗ sống động liền có thể làm bác sĩ khoa chỉnh hình, có phải hay không?”
“ Không thể nói như vậy...”
Vấn đề cuối cùng được giải quyết vừa lòng đẹp ý, chuyện này qua đi, mọi người lên phòng khách trên lầu uống trà, Văn Tú ngồi bên cạnh Tống Sĩ Chương thật ít nói, lúc rời đi, ông chủ tặng một ít quà, Văn Tú lên xe, vừa mở ra liền thấy bộ dụng cụ uống trà mà cậu thích.
Tống Sĩ Chương tự mình lái xe, nói: “ Lần tới gặp người ta liền nhiệt tình hơn một chút, cậu ấy thật sự có tâm.”
Văn Tú hỏi: “ Chú chưa trả tiền?”
Tống Sĩ Chương nói: “ Chú trả tiền khăn tay, cái này là tâm ý của người ta cho cháu, bảo chú làm sao trả công được.”
Văn Tú dùng tay cảm nhận sự nhẵn mịn của ấm trà làm từ đất sét Tử Sa, không nói chuyện.
Tống Sĩ Chương nói: “ Có chút chuyện chú vẫn chưa từng nghiêm túc hỏi qua cháu, rốt cuộc là vì sao mà từ chức, vì sao lại không muốn quay lại làm việc?”
Anh hỏi thật sự nghiêm túc, Văn Tú lại trả lời cho có lệ: “ Viện trưởng Hứa không phải đã nói với chú rồi sao?”
Tống Sĩ Chương nói: “ Chú muốn cháu nói.”
Văn Tú đáp lại bằng sự im lặng.
Tống Sĩ Chương lại hỏi: “ Vừa nãy, người kia là ai? Cháu nói phòng thay quần áo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Văn Tú vẫn im lặng, cậu im lặng làm cho Tống Sĩ Chương dừng xe lại ở ven đường, thuận tay tắt âm nhạc trong xe.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Kỳ thật, Văn Tú im lặng là vì đầu óc đang hoạt động ở tốc độ cao nhằm tìm ra được một đáp án vừa không nói dối lại có thể giấu diếm được anh, nghĩ nghĩ liền nói: “ Từ chức là vì lời đồn đãi về chuyện của chúng ta rất nhiều, cháu không chịu đựng được áp lực, vừa rồi, người kia là trưởng khoa chỉnh hình của bệnh viện tuyến 2, trước kia, vì một ít chuyện không hợp ý nhau, cháu và anh ta từng đánh nhau ở phòng thay quần áo.”
“ Vì chuyện gì mà không hợp ý?”
“....!Giới tính.
Lúc ấy trong bệnh viện, rất nhiều người vì chuyện đó mà có ý kiến với cháu, anh ta là người trực tiếp thể hiện ra, cháu chịu không nổi, nên đánh nhau với anh ta.”
Tống Sĩ Chương không nghe được chân tướng quyết không bỏ qua, cho nên anh một chút nóng nảy cũng không có mà hỏi lần tới: “ Anh ta thể hiện như thế nào? Không cần nóng nảy, cháu tiếp tục suy nghĩ, khi nào nói rõ xong thì chúng ta mới về nhà.”
Văn Tú bị làm cho không còn cách nào khác, cất bộ dụng cụ uống trà, bắt đầu cởi giày, cởi quần áo.
Ánh mắt Tống Sĩ Chương cảnh giác nhìn cậu: “Làm cái gì vậy?”
Văn Tú xoay người một cái ngăn chặn anh, cúi đầu dùng nụ hôn nóng rực che miệng anh lại.
Trả lời không được, vẫn là dùng sắc dục quyến rũ được, Tống Sĩ Chương háo sắc, ở phương diện này không chịu nổi một kích.
Tống Sĩ Chương biết cậu lúc này đang cố ý, tức giận đến muốn đem người kéo xuống dưới, thế nhưng anh dùng một chút sức kéo cậu, Văn Tú liền càng quấn lấy anh càng chặt, dùng giọng mũi nhỏ giọng lầm bầm phản đối, cho đến khi cổ tay Tống Sĩ Chương nhũn ra không dùng sức nữa.
Hiện tại, Văn Tú làm việc này đã cực kỳ thuần thục, đương nhiên anh cũng là tay lão luyện, chính là lúc làm lên lại không hưng trí giống như lúc này.
Tâm trạng của cậu rất quan trọng, đó là Cát Mễ nói cho Tống Sĩ Chương biết, nếu như anh còn muốn sống những ngày tháng thái bình, tôi khuyên anh, mỗi lần tắm rửa xong lại vận động một chút, toát mồ hôi ra, sau đó mới về nhà, mùi sữa tắm sẽ nhạt đi một chút.
Tống Sĩ Chương cho Cát Mễ không chỉ có một bao lì xì, phương pháp kia tuy rằng phiền phức nhưng quả thật dùng tốt, đương nhiên hiện tại anh cũng ít dùng, Văn Tú có rảnh, anh cũng sẽ không dùng mấy đối tượng ấm giường không quá hợp khẩu vị này, chỉ là ngẫu nhiên đi nếm thử chút tươi mới.
Thân thể hai người sớm đã như keo với sơn, như cá với nước, Văn Tú không phải là một bạn giường có sáng kiến, nhưng là hết sức phối hợp.
Có một hôm Tống Sĩ Chương nhìn thấy cậu tập yoga ở ban công tầng hai, nhắc nhở cậu cẩn thận gân cốt, Văn Tú lại nghiêm túc nói: “ Cháu tập cái này là để dẻo gân cốt, chú không phát hiện gần đây độ mềm dẻo của cơ thể cháu tốt hơn trước rất nhiều sao?”
Tống Sĩ Chương nghe ra cậu đang nói cái gì, cười khen: “Ừm, thực ngoan.”
Sau khi Văn Tú không e ngại làm tình với anh, cậu càng trở nên nhiệt tình, chủ động, vốn dĩ đàn ông ở tuổi này quả thật càng ham muốn việc này, Tống Sĩ Chương là người từng trải, thực sự hiểu được.
Văn Tú vẫn còn giống như nghiêm túc, thân hình nửa trần truồng cọ cọ vào ngực Tống Sĩ Chương, ôm cổ anh, liếm gáy và vành tai của anh, thổi khí vào lỗ tai.
Cậu quỳ gối trên người anh, vểnh mông, thè lưỡi liếm phần ngực lộ ra bên ngoài áo anh, liếm không được núm vú phía dưới áo, cậu giống như đứa trẻ phát cáu, vẻ mặt sốt ruột cởi quần áo, muốn kéo ra.
Tống Sĩ Chương giúp cậu ngồi thẳng thắt lưng, giúp cậu cùng nhau cởi quần áo trên người mình, lại để cậu tùy ý nhào lên tập kích ngực và bụng của anh.
Văn Tú làm được, cảm thấy thật mỹ mãn, kéo quần lót của chính mình ra, toàn thân trần truồng bày ra trước mặt Tống Sĩ Chương, sau đó liền vui vẻ lấy bao cao su và dịch bôi trơn.
Tống Sĩ Chương mắng một tiếng yêu tinh, hai tay lại cẩn thận che chở cậu khỏi va phải đồ vật, mãi đến khi anh chuẩn bị tốt để làm, hai tay cậu đỡ dương v*t đã mang bao cao su của anh, không thể nhịn được nữa, thậm chí là đói khát mà nhét vào trong mông của mình.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương làm sao còn có thể cưỡng lại được, dáng vẻ dâm đãng của người đang nằm trong lòng anh, dù là thánh nhân cũng phải đầu hàng.
Trừ bỏ thống khổ rên rỉ một tiếng lúc mới đâm vào, Văn Tú vịn bả vai anh bắt đầu vặn vẹo thắt lưng của mình, thật sung sướng mà rên rỉ, thông thường, làm chưa được một nửa, Tống Sĩ Chương sẽ nhịn không được mà lấy lại quyền chủ động, động tác của anh càng kịch liệt, Văn Tú cũng càng kêu đến tâm thần dập dờn, vẫn là chịu không nổi mà khóc mà cầu xin tha thứ, một tiếng lại một tiếng kêu: “ Tha cho cháu, từ bỏ, sắp bị phá hư.”
Tống Sĩ Chương càng làm càng phát ra sự tàn nhẫn, hỏi cậu muốn lấy lòng anh, cầu xin tha thứ phải gọi anh là gì.
Văn Tú khóc kêu: “ Anh, anh thật tốt, đừng tàn nhẫn như vậy, A Tú chịu không nổi.”
Ngược lại, Tống Sĩ Chương bị kích động đến mức muốn đâm thủng cậu.
Thời gian có đôi khi kéo dài thật lâu, Văn Tú kêu đến mức cổ họng khàn khàn, không thở nổi, cao trào lặp đi lặp lại khiến khoảng thời gian sau cậu mơ màng lâm vào trạng thái nửa hôn mê, không phát ra được âm thanh gì.
Kịch liệt làm tình làm cho Tống Sĩ Chương hưởng thụ quá mức, trước khi xuất tinh, ánh mắt trống rỗng.
Rất nhiều lần Tống Sĩ Chương vẫn luôn nghĩ phải khống chế cho đúng mực, thế nhưng thường luôn thất bại, mỗi lần bắt đầu đều là nhẹ nhàng đến triền miên, đến cuối cùng luôn lại biến thành hai người tham muốn hoan lạc, còn lặp đi lặp lại theo bản năng mà đòi lấy đối phương càng nhiều để càng khoái lạc, giống như hai con dã thú động dục.
Nếu một đoạn thời gian Văn Tú muốn đặc biệt nhiều, trong đầu Tống Sĩ Chương thật sự sẽ không có một chút ý niệm đi ra bên ngoài nếm thử mùi vị mới, cả người anh đều bị ép khô rồi.
Bên trong xe tràn ngập hơi thở hoan ái, thân thể lõa lồ của Văn Tú bị thảm nhung dày quấn lấy, thực thoải mái cuộn lại mà ngủ gật, biểu tình thỏa mãn.
Tống Sĩ Chương ôm cậu, buồn bực mà cắn vành tai của cậu, nói: “ Cháu thành thành thật thật nói xong cho chú!”
Văn Tú trả lời anh bằng tiếng ngáy nho nhỏ, giống như chó, mèo đang ngủ say.
Tống Sĩ Chương nói: “ Được, cháu không nói, luôn có người nguyện ý nói.”
Đầu của Văn Tú từ bên trong thảm thò ra: “ Lại muốn làm gì?”
Đổi lại Tống Sĩ Chương không để ý tới cậu.
Văn Tú nghĩ nghĩ, hỏi: “ Vì sao khi nãy, chú không tự mình lại đây thay cháu giải vây?”
Không đợi Tống Sĩ Chương trả lời, cậu liền nói tiếp: “ Đó là bởi vì chú nghe được anh ta nói cháu thiếu tiền sẽ lại đi bán, cho nên chú liền không tới đây, chú sợ bởi vì chúng ta ở bên nhau sẽ làm cháu bị người khác chỉ trích, khinh bỉ, như là trai bao đi ra ngoài bán thân linh tinh, là như vậy sao?”
Tống Sĩ Chương khẽ cau mày, nói: “ Sao lại nói khó nghe như vậy?”
“ Sợ là cháu còn chưa từng nghe qua lời càng khó nghe.
Từ lúc mười sáu tuổi bắt đầu đi theo bên cạnh chú, cái gì mà lòng người dễ thay đổi, lòng người hiểm ác, dường như không có quan hệ gì với cháu, nếu không phải năm ngoái cãi nhau với chú, cháu còn không biết được, chú coi như là bọn họ cho cháu một bài học đi, không có bọn họ, cháu làm sao biết được có cái ô che như chú thật sự đáng giá như vậy.”
Tống Sĩ Chương cuối đầu hôn: “ Hôm nay, cái miệng sao lại ngọt như vậy?”
“ Chuyện này đều đã trôi qua nửa năm, chú lại làm ra tới động tĩnh, kia có thể sánh bằng hôm nay tự mình đi ra ngoài giải vây cho cháu còn bị người nói ra nói vào, chú không phải là vì muốn tốt cho cháu?”
Tống Sĩ Chương nói: “ Cháu có biết chú làm việc không gây động tĩnh lớn.”
Văn Tú liếc mắt nhìn anh: “ Nghe một chút ý chính