Lý Khiết nắm lấy tay cậu khóc, đều tại cô không tốt, khiến cậu gặp nguy hiểm.
Văn Tú an ủi cô nói, anh nghĩ rằng em đã chín chắn rồi chứ, chuyện này đâu có liên quan đến em, anh cũng đâu phải vì em mới đến chỗ này.
Tống Sĩ Chương cũng bị những người đi cùng phàn nàn, cú nhảy đó của anh khiến mọi người hốt hoảng, nếu anh có mệnh hệ gì, về làm sao báo cáo.
Văn Tú lạnh đến nỗi hắt xì, Tống Sĩ Chương nghe thấy, Lý Khiết nhanh hơn một bước đưa cậu đi thay quần áo.
Tống Sĩ Chương không đuổi theo.
Đợi khi Văn Tú thay xong quần áo uống xong canh gừng lúc ăn cơm, cậu mới nhớ tìm Tống Sĩ Chương.
Sau khi hỏi vài người mới biết, anh đã quay về từ sớm.
Văn Tú đứng đó một lúc, không hỏi gì, quay lại tiếp tục ăn cơm.
Chỉ có Lý Khiết thấy khó hiểu, mấy tháng trước như cơn chấn động kéo đến tìm cậu, sao bây giờ không nói lời nào đã quay về, hai người này, cãi nhau cũng tỏ ra bí ẩn.
Trước khi nước lũ rút đi cả Huệ Thủy không thể sống cuộc sống bình thường được, Văn Tú tìm từng học trò của mình, sắp xếp chỗ học tạm thời.
Lý Khiết cũng ở lại giúp đỡ bệnh viện trong huyện.
Hai người cũng không có nhiều thời gian ở với nhau.
Những lá thư Văn Tú viết cho Văn Tuệ cuối cùng có thể gửi đi, dù cậu đã biết, Tống Sĩ Chương chắc chắn sớm đã mang tin cậu bình an về.
Sau khi gửi thư đi cậu vẫn gọi điện cho Văn Tuệ, đầu dây bên kia Văn Tuệ vừa khóc vừa cười mắng cậu, Văn Tú lặng lẽ nghe, cuối cùng, có chút khó mở lời, nhưng vẫn hỏi: “Tống Sĩ Chương vẫn khỏe chứ?”
Văn Tuệ nói: “Vừa về tới đã sốt cao.”
“Dầm mưa, chắc là liên quan đến việc ngâm mình trong nước lũ.”
Văn Tuệ nói: “Chị nghĩ chắc là do em làm cho hoảng sợ.”
Văn Tú im lặng không nói.
Văn Tuệ nhân cơ hội khuyên: “Nếu em đã quan tâm tới chú ấy, thì đừng giày vò chú ấy nữa, trở về đi.”
Văn Tú nói: “Trở về hay không có gì khác nhau, cũng như vậy thôi.”
Lời này Văn Tuệ nghe không hiểu, hôm sau cô nói lại cho Tống Sĩ Chương nghe, muốn nghe lời giải thích, nhưng Tống Sĩ Chương cũng chỉ cho cô ấy sự im lặng.
Lũ lụt hoành hành, bất giác mùa hè cũng qua đi, chính quyền địa phương đã bố trí nhà ở tái định cư cho những dân làng bị ảnh hưởng lũ lụt, cũng xem như là một điều may mắn.
Lý Khiết tiếp tục ở lại Huệ Thủy, nhưng Văn Tú đã chuyển đi nơi khác, những ngôi làng ở những nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, ở tây bắc rất nhiều, cậu chỉ muốn sống mỗi ngày đều có giá trị, sau khi từ chức cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.
Cậu vẫn là bác sĩ kiêm thầy giáo, nhưng lại nhận thức được nhiều loại thảo dược hơn, bổ sung nhiều kiến thức về trung y cho bản thân.
Cậu duy trì thói quen mỗi tháng viết một lá thư cho Văn Tuệ, chớp mắt đã đến tết trung thu, tự nhiên cậu thấy nhớ nhà da diết.
Dù sao cũng đã sống bên cạnh người đó mười mấy hai mươi năm rồi, từ khi hai người ở bên nhau, trong những lễ hội truyền thống như trung thu, tết, Tống Sĩ Chương đều phải chạy hai nơi, ví dụ như ngày mười lăm tháng tám ở với ba mẹ, ngày mười sáu ở với cậu và Văn Tuệ, đêm ba mươi tết còn khổ hơn, anh ăn tối với ba mẹ, sau khi ăn xong anh lại tự lái xe trở về cùng cậu đếm tiếng chuông năm mới.
Cậu nghĩ chắc tết trung thu năm nay, chú ấy không cần vất vả như vậy nữa.
Gia thế nhà họ Tống như vậy, có thể chấp nhận một người phụ nữ xuất thân thấp hèn như vợ cũ của Tống Sĩ Chương, nhưng lại không thể chấp nhận một người đàn ông giống như cậu.
Nhưng Tống Sĩ Chương không chịu để cậu đi, những năm nay, người thỏa hiệp duy nhất cũng chỉ có thể là lão nhị nhà họ Tống.
Lâu lắm rồi Văn Tú không có giao thiệp với mẹ của Tống Sĩ Chương, về phần ba của anh, Văn Tú cũng chưa gặp mặt lần nào.
Những ngày cận tết trung thu, ý niệm muốn về nhà ngày càng mãnh liệt, cậu muốn về nhà, có Văn Tuệ, có Đại Tiểu Thảo, và có Tống Sĩ Chương.
Văn Tú cảm thấy bản thân thật sự giống như Văn Tuệ nói, thảm rồi, cái gì cũng không thay đổi được, lối suy nghĩ này khiến cậu thêm tức giận, trong lòng trách mắng Tống Sĩ Chương thật khốn nạn.
Tống Sĩ Chương đột nhiên hắt hơi trong cuộc họp thường kỳ cấp cao, khiến phó chủ tịch phải dừng lại nửa lời, lo lắng nhìn anh.
Tuy hai tháng nay vị chủ tịch đây bình yên đến lạ thường, nhưng ai cũng không quên được sự tàn bạo của anh trong mùa hè năm nay.
Thư ký chu đáo pha cà phê cho anh, Tống Sĩ Chương ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục, trong đầu mơ mơ màng màng nghĩ đến Văn Tú, lần này anh khôn ngoan hơn, cho người giám sát chặt chẽ.
Đột nhiên anh nghĩ tới “chính sự”, nghiêng mình hỏi nhỏ thư ký: “Việc sửa đường làm tới đâu rồi?”.
Hiện tại nơi Văn Tú ở thật sự quá hẻo lánh, những nông sản địa phương cũng không tệ, nhưng việc vận chuyển lại gặp trở ngại, người dân ra vào cũng không thuận tiện, Tống Sĩ Chương nghĩ những gì cậu nghĩ, thôi thì xây một con đường.
Đương nhiên việc này Văn Tú không hề hay biết, cậu chỉ thấy mừng vì cuối cùng chính quyền địa phương bắt đầu xem trọng vấn đề nghèo khổ ở những vùng núi xa xôi hẻo lánh, nghe nói là được một nhà doanh nghiệp tài trợ.
Văn Tú cảm thấy có tiền mở đường xây cầu cũng không tệ, tóm lại tốt hơn so với Tống Sĩ Chương “tài trợ” cho cậu.
Thư ký nói với Tống Sĩ Chương việc sửa đường rất thuận lợi, có thể sẽ hoàn thành trước trung thu, chính quyền địa phương mong lúc đó anh có thể tham dự buổi lễ hoàn công.
Tống Sĩ Chương gật đầu một cái, nói, trả lời lại là tôi không tiện.
Thư ký âm thầm nói, tôi sớm trả lời rồi, anh có gan thì đến mặt đối mặt nói với người ta, thì đã không có kết cục cô đơn như vậy rồi.
Cô là thư ký riêng nhiều năm của anh, những việc đen việc trắng của Tống Sĩ Chương cô đều biết, bao gồm cả di chúc của anh.
Công bằng mà nói Tống Sĩ Chương làm người làm việc đều quá mạnh mẽ, ở bên cạnh anh chỉ có thể là người khác thay đổi phối hợp bước đi của anh, nhưng lần này Văn Tú cũng quá tàn nhẫn, cô ấy đang đợi xem rốt cuộc hai người này ai vặn được ai, cô ấy đánh cược Tống Sĩ Chương thua.
Trước trung thu một tuần, Lý Khiết đến tìm Văn Tú, hỏi có muốn mua vé xe cùng về không, cô ấy đã xin nghỉ phép.
Văn Tú từ chối, nhưng sau khi từ chối cậu thấy khó chịu cả ngày, không thể không chạy đến chi bộ thôn làng, sử dụng chiếc điện thoại duy nhất trong làng để gọi cho Văn Tuệ, đúng lúc tối hôm đó Tống Sĩ Chương đến ăn cơm cùng với vợ chồng Văn Tuệ, điện thoại của Văn Tuệ reo lên, cô ấy lập tức làm cử chỉ im lặng, ra hiệu Tống Sĩ Chương đến nghe.
Văn Tú gọi một tiếng chị.
Văn Tuệ nói ừm.
Văn Tú thở dài, nói, chị, em nhớ chị lắm.
Tống Sĩ Chương trực tiếp tưởng tượng người cậu nhớ là mình, nghe xương cốt như muốn mềm nhũn ra.
Văn Tú ít khi như đứa em trai làm nũng, từ sau khi mười sáu tuổi, cậu như trưởng thành sau một đêm, ngày càng ít nói, tính tính cũng ngày càng kém đáng yêu.
Cho nên cậu không ngại nói một câu lạnh lùng, trái tim của Văn Tuệ cũng tan chảy theo, nói: “Chị……tụi chị cũng rất nhớ em, trở về cùng nhau nghỉ lễ đi?”
Văn Tú nói, em không về đâu, ở đây không có kỳ nghỉ.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Đây rõ ràng là lời thoái thác, hiệu trưởng viện trưởng đều là cậu ấy, có nghỉ hay không cậu ấy tự làm chủ.
So với Văn Tuệ sắc mặt của Tống Sĩ Chương nhanh chóng tối sầm lại, anh ngồi thẳng lưng, bình thản tiếp tục ăn cơm.
Tống Sĩ Chương rất thích Văn Tú nói chuyện với anh như vậy, anh nhớ lại khoảng thời gian hai người bên nhau, bất kể anh làm gì hay nói gì, cậu đều quan tâm đến cảm xúc của anh, thậm chí có lúc dùng cách nhiệt tình để thể hiện niềm vui của cậu.
Không nghĩ thì thôi, một khi đã nghĩ thì không dừng được, cơm còn chưa ăn xong Tống Sĩ Chương có chút không giữ được bản thân, liền gọi phục vụ lấy cho ly nước đá, anh muốn dập tắt ngọn lửa trong đầu.
Ngoài việc chiêu đãi khách, Tống Sĩ Chương ít khi đến “Thiên Xướng”, Vệ Ninh cũng quen dần những cơn mưa gió thất thường của anh, dù sao những chuyện liên quan đến Văn Tú, Tống Sĩ Chương cũng hết cách.
Cát Mễ xúi giục anh, nói Văn Tú đã lâu như vậy không trở về, đêm dài đằng đẵng, ông chủ cô đơn gối chiếc khó ngủ, hay là anh cho người qua chăm sóc?
Vệ Ninh dù ngốc đến đâu cũng biết Cát Mễ đang đùa giỡn với anh, Tống Sĩ Chương vẫn một mình ở trong nhà của Văn Tú, chỗ đó được Tống Sĩ Chương gọi là nhà, nơi đó sạch sẽ gọn gàng, không phải là nơi tìm thú vui.
Tống Sĩ Chương không thích người lạ làm phiền cuộc sống của họ, cả những điểm cơ bản khác biệt này Vệ Ninh cũng không thể không biết.
Cát Mễ nói một cách khinh thường, đáng đời anh.
Vệ Ninh lại thở dài nói, anh đừng làm mọi thứ trở nên tệ hơn, đàn ông nhìn tình dục khác với tình yêu, không giống như phụ nữ các người...điều này cũng dễ hiểu mà, tại sao anh cứ cố chấp những chuyện này.
Cát Mễ nói, sao anh lại ngốc như vậy, đây không phải là vấn đề giữa chuyện tình yêu và tình dục, mà là lòng trung thành.
Người khác dùng qua bàn chải đánh răng của anh anh dám bỏ vào miệng của anh không?
Vệ Ninh ngơ người ra, nói, vậy phải làm sao, bẻ gãy nó rồi thay một cây khác?
Thư ký từ chối hết những buổi xã giao của Tống Sĩ Chương trong một hai ngày trước và sau tết trung thu, cô ấy nói, ông chủ phải đi công tác.
Gần đây Tống Sĩ Chương không có lịch đi công tác, nhưng thư ký biết chắc anh không đợi được, trung thu hôm đó chắc chắn anh đi về phía nam, cô ấy đã cá cược với thư ký khác.
Có gặp được hay không không nói trước được, nhưng sự cố chấp của Tống Sĩ Chương, anh ấy sẽ không để ý đến người khác, anh ấy chỉ làm những việc mình muốn.
Quả nhiên ngày trung thu hôm đó Tống Sĩ Chương nói anh có việc phải đi hai ngày.
Thư ký lắc đầu khi nhìn thấy anh ra đi, mấy chục tuổi đầu rồi, nói chuyện yêu đương thật không dễ dàng.
Tống Sĩ Chương bay đến Quý Dương, bên đó có người ra đón, anh chỉ mượn xe, muốn yên tĩnh chút tự mình đi tìm người.
Trên đường đi anh lo lắng Văn Tú gặp anh sẽ nói thế nào, và anh sẽ nói thế nào, nghĩ mệt rồi, thì thôi không nghĩ nữa, cứ mặc cậu ấy, cho dù cậu ấy có nói cút thì anh cũng đành chấp nhận.
Vất vả suốt dọc đường cuối cùng cũng tới nơi, nhưng Văn Tú lại không có ở ký túc xá của trường, Tống Sĩ Chương ngồi trước cổng đợi.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú được một phụ huynh học sinh kéo đi ăn cơm, người đông náo nhiệt, cũng giúp cậu vơi đi nỗi nhớ nhà da diết.
Trong bữa tiệc cậu uống chút rượu, thật ra không có say, nhưng cậu cố ý giả say, vừa đi vừa lắc đầu ngân nga khúc nhạc quay trở về trường, nói là trường nhưng thật ra chỉ là hai gian phòng, một lớn một nhỏ, lớn là phòng dạy học, nhỏ là văn phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Văn Tú.
Tống Sĩ Chương ngồi trên bậc thềm trước cửa.
Văn Tú lại gần mới nhìn thấy anh, ánh trăng sáng ngời, soi rõ mọi thứ, Tống Sĩ Chương ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Chú...Sao chú lại đến đây?” Hình như mỗi lần gặp mặt câu đầu tiên của Văn Tú đều hỏi câu giống như vậy.
Tống Sĩ Chương đưa hộp đựng thức ăn ra, nói: “Đem bánh trung thu đến cho cháu.”
“Cháu đã ăn rồi.”
Tống Sĩ Chương ừ một tiếng, đứng dậy, do dự một hồi như mất chức năng ngôn ngữ.
Hai người đứng dưới ánh trăng một lúc, Tống Sĩ Chương mới nói: “Cũng không còn việc gì nữa, chị của cháu, lo lắng cậu sống không tốt, chú mới tới thăm.”
Văn Tú gật gật đầu.
Tống Sĩ Chương nói: “Vậy được rồi, cháu có thể đi vào được rồi.”
Văn Tú chợt mở miệng nói: “Ở lại một đêm đi……trễ lắm rồi, lái xe đường núi không an toàn.”
Tống Sĩ Chương quay người lại, nở nụ cười và gật đầu.
Giường nhỏ chật hẹp, hai người đàn ông ngủ có hơi chật, Tống Sĩ Chương mạnh dạn đưa tay ra ôm vai Văn Tú, nhưng không bị phản kháng.
Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ nhỏ, trong nhà hiện lên vẻ yên tĩnh, tiếng hít thở cũng trở nên cùng nhịp, hài hòa.
Văn Tú thật sự rất nhớ nhà, bất kỳ người nhà nào đến cậu đều rất vui mừng, thêm vào đó cậu có uống chút rượu, tâm trạng thoải mái, hơi thở quen thuộc và an toàn, trong đầu cậu hiện lên ý nghĩ “ham muốn”, nhưng đợi mãi không thấy Tống Sĩ Chương có động tĩnh gì, nên cậu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tống Sĩ Chương đợi cậu ngủ say, mới cẩn thận gạt tóc mái và hôn lên trán cậu, anh cảm thấy nếu cứ được ôm như vậy anh thà không tỉnh dậy.
Trong lòng anh nóng ran, anh nắm tay sờ mặt cậu, chỗ nào anh cũng cảm thấy thích thú.
Lại cảm thấy hình như hơi ốm đi, anh lòng đau như cắt.
Cứ như thế, như ôm cục cưng, Tống Sĩ Chương không ngủ, nhìn cậu cả đêm.
Phát giác Văn Tú có dấu hiệu thức giấc, anh lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Văn Tú ngủ rất ngon, trao cho Tống Sĩ Chương một nụ hôn buổi sáng, cậu nhanh chóng bước xuống giường nấu bữa sáng, sau khi đánh răng rửa mặt rồi mới gọi anh dậy.
Bộ dạng Tống Sĩ Chương như chưa tỉnh ngủ.
Văn Tú đợi anh rửa mặt xong, đưa đôi đũa cho anh nói: “Ăn mau lên, ăn xong rồi về.”
Tống Sĩ Chương nhìn cậu ăn cháo khoai lang cùng với dưa muối, hỏi: “Có lời nào muốn gửi cho chị cháu không?”
Văn Tú vừa nghĩ vừa liếm khóe miệng, nói: “Có chuyện gì cháu sẽ viết thư cho chị ấy.
Đại Tiểu Thảo vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
Văn Tú gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tống Sĩ Chương nhịn không được nói: “Sao lại làm cho mình ốm thế này? Hay để chú cho người mỗi ngày giao sữa đến cho cháu được không?”
Văn Tú ngẩng đầu lên nói: “Được, chú có thể giao mỗi ngày một bình sữa cho mỗi trẻ em ở mỗi hộ gia đình được không?”
Tống Sĩ Chương nói được.
Văn Tú mỉm cười rồi nói: “Vậy chú có thể giao sữa mỗi ngày cho tất cả trẻ em trong làng được không?”
Tống Sĩ Chương nói được.
Văn Tú nói: “Vậy tất cả trẻ em trên cả nước thì sao?”
Tống Sĩ Chương không hiểu ý của cậu.
Văn Tú nói: “Khả năng của chú là có giới hạn, hãy làm những việc mà chú có thể làm, nếu cần thiết