Đầu của Văn Tú càng lúc càng nặng, ảo giác thính giác cũng trở nên nghiêm trọng, dường như cậu luôn nghe thấy Tống Sĩ Chương gọi cậu.
Cho đến khi leo lên trên một tảng đá trên đỉnh núi cao, cơn gió lạnh lẽo thổi tới, cậu mới trở nên tỉnh táo, nhịn không được cười một tiếng.
Lý Khiết nhìn đến thất thần, đột nhiên kiễng mũi chân lên hôn má cậu một cái.
Văn Tú sửng sốt, quay đầu sang nhìn cô ấy, hai người cứ đứng ngẩn người ra như vậy, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc Lý Khiết nghĩ cậu sẽ hôn lại cô ấy thì Văn Tú đẩy cô ấy một cái.
Một con rắn nhỏ màu xanh lục đang vắt vẻo trên cành cây, chỉ một chút xíu nữa thì chạm đuôi vào cổ Lý Khiết rồi.
Hai người nín thở, không dám nhúc nhích, Văn Tú nhìn xung quanh xem có cái gậy nào để gạt con rắn ra không, nhưng cậu chưa kịp tìm thấy cái gì thì đã nghe thấy tiếng hét lên của Lý Khiết.
Con vật nhỏ kia để lại trên cổ tay cô ấy một dấu răng rồi chạy biến vào bụi cỏ mất tiêu luôn.
Cảm xúc của Lý Khiết bị nỗi hoảng sợ bao phủ ngay lập tức, đây là dấu răng của rắn độc, cô ấy sợ đến mức khóc òa lên.
Phản ứng của Văn Tú thì vẫn y như khi thấy bệnh nhân đang cần cấp cứu tại bệnh viện, cậu nhanh chóng cởi dây buộc tóc của cô ấy ra rồi quấn quanh cổ tay cô ấy, vừa giữ cổ tay cô ấy hút độc vừa nói: “Bình tĩnh một chút, Trúc Diệp Thanh không phải rắn kịch độc, không sao đâu.”
Nước mắt Lý Khiết rơi lã chã, rối rít: “Em không muốn chết.”
Văn Tú an ủi cô ấy: “Nhìn vào mắt anh, em là một cô gái tốt, em là bác sĩ, em sẽ tự cứu chính mình! Bình tĩnh lại một chút.”
Lý Khiết nhìn đôi mắt cậu, từ từ yên tĩnh lại, cắn chặt răng cố gắng chịu đựng đau buốt từ vết thương.
Văn Tú thấy đầu óc choáng váng, không chịu đựng được nữa, hoa mắt chóng mặt ngã uỳnh xuống ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, cậu nghe thấy tiếng hô lên của Tống Sĩ Chương.
Tống Sĩ Chương tự mình đón lấy Văn Tú đã hôn mê từ tay những người kia, xe cứu thương đã đỗ gần đấy chờ sẵn từ lâu.
Anh ở bệnh viện đợi, bọn họ nói Văn Tú bị một loại động vật có độc tính rất mạnh cắn phải, đây là nguyên nhân khiến cậu bị sốt, không phải do bị cảm cúm.
Tống Sĩ Chương trông suốt cả một ngày Văn Tú mới tỉnh lại, gọi anh một tiếng “chú Tống”.
Đây là cách xưng hô từ rất lâu, rất lâu trước kia, khi Văn Tú viết thư cho anh thì đầu thư luôn là chú Tống thân mến, cháu chào chú.
Tống Sĩ Chương không thích cách xưng hô này, nó khiến anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh cưỡng bức cậu, anh sẽ không thấy áy náy vì chuyện đó, nhưng Văn Tú gọi anh thế này cứ như tát cho anh một phát vậy.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú dần tỉnh táo lại, chống người nhổm dậy, hỏi anh: “Sao chú lại ở đây? Cô gái đi cùng cháu thế nào rồi?”
Tống Sĩ Chương càng không vui hơn, uổng công anh cố gắng hết sức cứu cậu mà cậu lại nghĩ đến người khác đầu tiên.
Vốn dĩ anh cũng chẳng muốn truy cứu nhưng bây giờ anh lại thực sự muốn hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Thực tập sinh của cháu.”
“Thật chứ?”
“Vâng.”
“Người thầy như cậu cũng tốt lắm đó, cậu vừa té xíu là cô ấy khóc bù lu bù loa lên như sắp làm quả phụ đến nơi.”
Văn Tú nghe ra Tống Sĩ Chương tức giận rồi, im lặng một lúc rồi hỏi: “Sao chú biết cháu ở đây?”
Tống Sĩ Chương ho khan một tiếng nói: “Lúc sáng tôi trở về thì nghe người ta bảo cậu xảy ra chuyện nên tới đây xem thế nào.”
Văn Tú nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy rất an tâm, bèn nằm xuống rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lý Khiết không có vấn đề gì lớn, phải tiêm một mũi, vết thương trên cánh tay được băng bó cẩn thận lại, cô ấy vừa về nhà thì bảo cô giúp việc nấu cho một nồi cháo bào ngư, vội vã muốn mang đến cho Văn Tú.
Bố mẹ cô ấy thấy hơi khác thường, mọi khi thì Lý Khiết cũng hay nhắc đến vị trưởng khoa Văn lịch sự, tao nhã này, cậu cứu cô ấy hai lần rồi, nên bây giờ cả nhà cô ấy đến thăm, nếu như cậu là người có nhân phẩm tốt thì sẽ không phản đối việc hai người ở bên nhau.
Văn Tú chỉ có thể nói chuyện với những người mình quen thân, không biết cách giao tiếp, lôi kéo cảm tình với người ta, cả nhà Lý Khiết đến thăm cậu khiến cậu không biết phải đối mặt thế nào, Lý Khiết múc cháo và bày hoa quả xong xuôi ra cho cậu còn đưa cho cậu một cái thìa nữa.
Văn Tú nói mấy câu, bảo Lý Khiết mau về nhà nghỉ đi, cậu không chịu nổi ánh mắt cô gái nhỏ này nhìn cậu.
Ba Lý Khiết làm việc trong Thành ủy nên trên người mang đậm phong thái của người nhà nước, sự nhiệt tình của ông ấy và vợ đối lập hoàn toàn với sự nhạt nhẽo, có phần lúng túng của Văn Tú, họ cũng ngồi được một lúc rồi dẫn con gái chào tạm biệt cậu.
Văn Tú không xuống giường tiễn, không phải cậu không xuống giường được mà cậu cảm thấy không cần phải làm vậy.
Trên đường về nhà, Lý Khiết hào hứng hỏi bố mẹ thấy thế nào, ông Lý nói người này rất kiêu ngạo, có phong thái của người trí thức nhưng thanh cao như cậu thì sau này khó có thể thành người đứng trên cao được.
Lý Khiết bĩu môi, sao cứ phải so sánh với người trong cơ quan nhà nước chứ, bây giờ tương lai của cậu cũng rộng mở lắm đó.
Bà Lý thì nói đỡ cho con gái: “Tôi thấy thằng bé cũng không tệ, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thích rồi.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương đóng gói một ít đồ ăn thanh đạm của khách sạn lại, rồi đi siêu thị mua thêm ít đồ ăn vặt, ngẫm lại thì vẫn nên gọi bác giúp việc quay lại, dù Văn Tú cứ nói không cần nhưng có người chăm nom cuộc sống cho cậu thì vẫn tiện hơn.
Anh bước vào phòng bệnh, thấy Văn Tú ăn cũng đã no rồi.
Anh hỏi là ai đưa tới.
Văn Tú nói Lý Khiết.
Tống Sĩ Chương lại hỏi, là thực tập sinh kia sao?
Văn Tú nói phải.
Tống Sĩ Chương gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống, như một trận gió dữ dội vừa quét qua.
Văn Tú giật mình sợ hãi, trợn mắt nhìn đống mảnh vỡ gốm sứ, không thể nói ra câu “Làm sao vậy?”, Tống Sĩ Chương ép hai tay cậu lên đầu giường:
“Cậu được lắm, tôi thực sự không nhìn ra cậu lại có sức hấp dẫn như vậy.”
Văn Tú hỏi: “Chú đang nói gì vậy hả?”
Tống Sĩ Chương nhìn cậu từ trên cao: “Đến bước nào rồi hả?”
Văn Tú nói: “Bọn cháu chẳng có gì cả.”
Tống Sĩ Chương phán đoán tính chân thực của câu trả lời này, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Văn Tú nói tiếp: “Nhưng mà, nếu như chú đồng ý thì cháu muốn thử tìm hiểu cô ấy.”
Tống Sĩ Chương nín thở, lạnh lùng nói: “Cậu thích kiểu như vậy?”
Văn Tú đáp: “Cũng không thể nói là yêu thích, chỉ là không ghét mà thôi.”
Tống Sĩ Chương ngồi xuống ghế, nói: “Quen nhau lâu rồi hả?”
“Gần nửa năm.”
Thảo luận vấn đề này rất nguy hiểm, Văn Tú