Cách giờ hẹn vẫn còn năm phút, một chiếc MAYBACH sang trọng dừng trước quán cà phê, cửa sau của xe mở ra, chính là Văn Tú bước xuống, hình như trong xe vẫn có người hỏi cậu điều gì đó, cậu quay đầu lại nói vài câu rồi đóng cửa lại.
Khi Lý Khiết nhìn thấy chiếc xe đó rời đi, cô ấy cảm thấy không ổn lắm, chiếc xe đó đắt tiền, chắc chắn không phải thứ mà tầng lớp lao động như Văn Tú có thể mua được.
Số người lái một chiếc xe như vậy trong thành phố đều có thể đếm ra được.
Văn Tú nhìn thấy Lý Khiết, bước đến ngồi đối diện với Lý Khiết, chống cả hai tay lên bàn, với vẻ mặt thoải mái.
Người phục vụ đưa thực đơn để hai người gọi món, Lý Khiết gọi một tách cà phê, cô ấy cố tình làm vậy.
Phụ nữ mang thai không thích hợp để uống cà phê.
Rõ ràng là Văn Tú không nhận ra dụng ý của cô nên anh gọi một ly nước đá.
Trong một buổi chiều mùa đông lạnh giá, không có ánh nắng, thời tiết này không thể uống đồ uống lạnh.
Lý Khiết nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác rất đơn giản có cổ lông, xung quanh có hình tròn, khiến khuôn mặt anh ấy trở nên nhỏ nhắn lạ thường, quả thật không giống một người đàn ông 31 tuổi.
Cậu béo hơn một chút so với cách đây hơn một tuần, làn da trắng mịn của anh ấy được chăm sóc kĩ càng nên không có nếp nhăn, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực và tràn đầy sức sống.
Trên trán của cậu vẫn còn băng, vết bầm trên khóe miệng vẫn chưa mờ đi, trông như vừa đánh nhau.
Lý Khiết hỏi cậu ấy: "Anh bị sao vậy?" Văn Tú nói: "Bọn anh đã có một cuộc cãi vã."
"Có phải với người tên Tống Sĩ Chương đó không?"
Văn Tú tránh né không trả lời và hỏi: "Em tìm anh có chuyện gì không?"
Lý Khiết cũng không có trả lời, mà cố chấp hỏi: "Vừa rồi người trong xe là anh ta sao? Anh ta đã nói gì với anh?"
Văn Tú chỉ đơn giản nói với cô ấy: "Anh ấy hỏi anh liệu anh có muốn ăn cua vào buổi tối không, anh ấy sẽ đi mua thức ăn."
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Câu trả lời này đã có một gợi ý rất rõ ràng, và Lý Khiết không muốn tiếp tục hỏi nữa, bởi vì nhìn dáng vẻ Văn Tú cho dù cô hỏi bất kể điều gì thì Văn Tú đều sẽ nói sự thật.
Lý Khiết đột nhiên bắt đầu thấy sợ hãi nếu cô biết những điều đó, mặc dù cô ấy đến vì những điều này.
Cô đột ngột thay đổi câu hỏi: "Anh thực sự bằng lòng cùng em kết hôn sao?"
Văn Tú hỏi ngược lại cô: "Em thực sự bằng lòng sao?"
"Em bằng lòng."
Văn Tú nói: "Có một số điều muốn nói với em trước.
Anh không tốt như em nghĩ, anh cũng không biết cách yêu một người.
Anh đã yêu rồi, vì vậy anh biết rằng bản thân anh bây giờ không yêu em.
Đây là những điều em nhất định phải biết.
Đối với việc kết hôn, anh thực sự cũng không có hứng thú, nhưng kết hôn lại là cách tốt nhất để chúng ta không rời đi.
Anh có thể đảm bảo với em rằng sau khi kết hôn anh sẽ không phản bội em trừ khi ai đó dùng tính mạng của em và con để đe dọa anh.
Anh muốn hỏi em, nếu như sự thật đúng như vậy, em sẽ chấp nhận việc ngoại tình của anh, hay là chết cùng anh với đứa bé? Em có thể không cần phải trả lời anh bây giờ.
"
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú nói với giọng điệu rất bình tĩnh, như đang phân tích một vụ án vậy, Lý Khiết nhìn anh ấy, cảm thấy ngỡ ngàng, người này có vẻ không phải là trưởng khoa Văn, cũng không phải là một đại thiếu gia thần kinh.
Anh ấy bỗng chốc giống như biến thành một đứa cháu của một danh nhân được sống trong nhung lụa, lười biếng thiếu sức sống, cũng lại xấu tính và hiếu chiến.
“Nếu em đồng ý với điều này, cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng anh có thể sẽ không bao giờ yêu em.
Em có thể gọi lại cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ nói về chuyện đính hôn.” Nói đến đây Văn Tú dừng lại, sau đó cậu nói: " Vẫn còn những câu hỏi vừa nãy em nhắc đến, hy vọng lần sau gặp mặt, em có đủ khả năng chấp nhận mọi thứ và đem toàn bộ những câu hỏi đó hỏi anh."
Lý Khiết ngồi thất thần, dáng vẻ có chút thê thảm.
Văn Tú có chút mềm lòng, nhưng cậu không biết làm sao để an ủi, vì cô có đủ dũng khí, có đủ sự quyết đoán để lựa chọn con đường này, cô phải chấp nhận những điều này, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của bản thân.
Cả hai ngồi im lặng một lúc, Lý Khiết mới tự nhủ: "Sao anh lại thế này..."
Văn Tú nói, “Anh đã nhắc nhở em, nhưng anh không thể ngăn cản em.” Điều này thật đáng tiếc.
Lý Khiết trầm mặc một hồi, thần sắc hỏi: "Anh không yêu em, vậy thì, anh sẽ vẫn đối xử với em như trước sao?"
Văn Tú suy nghĩ một chút: "Ý của em là những điều mà anh đã dạy em ở trong phòng khám à?"
"Không, là lúc em rơi xuống nước hãy cứu em, dù là núi sâu hay rừng già hãy luôn bảo vệ em, chăm sóc em."
“…Được.” Đây không phải là trách nhiệm của một người bác sĩ sao?
Lý Khiết cuối cùng cũng đã bình phục, cô ấy nói, "Vậy thì cho dù anh cả đời này đều sẽ không yêu em, em cũng rất sẵn lòng cùng anh kết hôn!"
"Mặc dù em có thể không làm tình với một người phụ nữ?"
"Cái gì?"
Văn Tú liếm môi, hạ thấp âm lượng nói: "Anh không biết em đã dùng cách gì, hay là em đã bỏ thuốc vào trong rượu, anh không thể nào đối với thân thể của phụ nữ mà cương cứng được."
Lý Khiết đỏ mặt nói: "Em không có bỏ thuốc, anh có thể sao, ừm...tóm lại em không làm chuyện đó."
"Thật không?"
"Thật chứ, em chắc chắn."
Văn Tú à một tiếng với một biểu cảm " Vậy thì anh cũng thấy nhẹ nhõm".
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Thật ra cậu không thể nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cậu luôn nghĩ đó là Tống Sĩ Chương, miệng của Tống Sĩ Chương rất điêu luyện, có thể khiến cậu phát điên, kiểu thoải mái đến mức cậu không thể kiềm chế được.
Lại nói, cậu rất sợ làm tình với Tống Sĩ Chương, nhưng cậu cũng rất tham lam, nhiều lần cảm giác bản thân sẽ bị cảm giác đó nuốt chửng, giống như muốn nghẹt thở.
Đáng tiếc là cậu vẫn không đối phó được, cậu không thể thỏa mãn Tống Sĩ Chương.
Bên cạnh Tống Sĩ Chương vẫn có một số chàng trai và cô gái làm những việc có kĩ năng hơn cậu, vì vậy cậu dần mất kiên nhẫn với anh.
Trước đây hợp nhau như thế, cho dù là cuồng dã đến đâu, cũng sẽ không làm đau cậu.
Bây giờ, những động tác thâm nhập thô lỗ và thiếu kiên nhẫn làm cậu chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong lúc người phục vụ ở cửa nói xin chào quý khách, Văn Tú liếc nhìn, chính là Tống Sĩ Chương bước vào.
Cậu trong chốc lát ngồi thẳng người, xóa sạch những thứ đang suy nghĩ lung tung trong đầu, sợ bị người khác nhìn ra, bởi vì hai người bọn họ đối với đối phương đều rất hiểu nhau.
Lý Khiết cúi đầu khuấy ly cà phê nguội lạnh, cảm nhận có người với khí chất mạnh mẽ đang đến gần, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tống Sĩ Chương, cô kinh ngạc suýt nữa làm đổ cốc.
Tống Sĩ Chương không nhìn cô, mà chỉ hỏi Văn Tú: "Nói chuyện xong chưa?"
Văn Tú gật đầu, đứng dậy và nói với Lý Khiết, "Hẹn gặp lại lần sau."
Văn Tú lên xe, Tống Sĩ Chương cũng từ bên kia xe ngồi vào, khi cửa xe đóng lại thì vang lên một âm thanh lớn, người lái xe cũng cảm nhận được sự tức giận của anh.
Tống Sĩ Chương vẫn không cách nào chịu nổi cảnh tượng này, gặp mặt không phải là điểm mấu chốt, mà là Văn Tú ngẩng đầu nhìn thấy anh vào cửa liền hoảng sợ.
Tống Sĩ Chương đã nhìn thấy gì trong mắt cậu? Đó là ánh mắt mà anh đã ôm ấp từ lâu, cậu nhìn Lý Khiết với ánh mắt này, điều này khiến Tống Sĩ Chương trực