Nhã Kỳ nghe xong điện thoại, tắt điện thoại, bàn tay cầm điện thoại nắm nắm lại.
Cô xoay đầu nhìn Hạ Tình, Hạ Tình liền sụp mi xuống, bàn tay mò xuống bàn thủy tinh nắm lấy điều khiển rồi giấu điều khiển vào lòng, tay còn lại ôm bé Tiểu Bạch, mặt dụi vào lông trắng mềm giấu đi gương mặt.
Phùng Nhã Kỳ quay lại sofa, vẽ ra nụ cười ngượng nghịu.
"Bé Tình nè, hôm nay á..."
"Em không!" Hạ Tình không để Nhã Kỳ biện ra một lý do nào, ngay lập tức phản đối, cho dù Nhã Kỳ có nói cái gì đi nữa, Hạ Tình vẫn sẽ ngồi ở đây và xem chương trình ngày hôm nay.
"Tình a, chị nói này..." Phùng Nhã Kỳ giơ bàn tay muốn lấy lại điều khiển mà Hạ Tình đang nắm chặt trong lòng.
"Không..." Hạ Tình ôm cứng bé Tiểu Bạch, giấu điều khiển vào trong lòng, gương mặt căng thẳng trừng trừng hai mắt đỏ hoe về phía Nhã Kỳ, bé Tiểu Bạch ngay lập tức gầm gừ.
"Grừ..."
"Ây..." Biểu hiện này, Hạ Tình đã nghe rõ cuộc điện thoại, cô đã đứng xa như thế mà con bé này vẫn nghe, Phùng Nhã Kỳ cũng không giấu giếm được, thành thật mà nói "Tình này, anh bảo chương trình hôm nay em không được phép xem nên là..."
"Em xem..." Hạ Tình trừng trừng mắt, anh không muốn cô xem điều đó có nghĩa là có điều gì đó không đúng, cô càng phải xem hơn, cô nhất định phải xem.
Uây, con bé này thật là cứng đầu đi.
Nhã Kỳ đưa hai tay về phía Hạ Tình, muốn lấy được điều khiển trong lòng cô bé, bàn tay chạm vào lòng ngực, Hạ Tình liền mếu máo, bàn tay nhỏ túm lấy chú cún, âm thanh run rẩy gọi khẽ.
"Không được...!Tiểu...!Tiểu Bạch..."
"Grừ! Gâu!"
Bé Tiểu Bạch hướng mặt về phía cánh tay của Nhã Kỳ, động tác vểnh cao đầu sủa lớn, động tác táp lấy cánh tay Phùng Nhã Kỳ.
"Éc!" Phùng Nhã Kỳ oai oái lên, mặt mày trắng bệch, nhanh chóng phản xạ rút tay lại, may mắn là cô nhanh tay, nếu không, tay cô đã bị Tiểu Bạch ngoạm lấy rồi.
Con chó này a, bình thường đáng yêu dễ thương như thế nào, còn là người trong nhà mà lại có thể thẳng thừng táp cô như thế a.
Đáng sợ a!
Xém một chút nữa là phải đi tiêm ngừa nọc chó rồi.
Hạ Tình giấu điều khiển tận trong áo, hai tay câu lấy bé cún, đôi mắt đỏ hoe trừng lên.
"Em xin lỗi..." Cô ôm cứng bé cún, hai mắt đỏ hoe lấp lánh nước mắt, vừa rồi cô đã dùng Tiểu Bạch ngăn căn Phùng Nhã Kỳ lấy lại điều khiển, sợ sẽ làm Nhã Kỳ tức giận, cũng sợ sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, âm thanh nhỏ thấp run rẩy.
"Em xin lỗi...!Nhưng mà...!Nhưng mà...!Em phải xem..."
Phùng Nhã Kỳ phì phì thở, cố gắng khuyên ngăn.
"Em thật sự không được xem, anh Phong đã nói không nên xem thì không nên xem, em cứ cứng đầu ngoan cố như vậy nha" Lỡ mà xem phải cái gì đó không hay, thì người buồn vẫn chính là con bé này, cô nói "Phải có chuyện không tốt, anh ấy mới không cho em xem, em ngoan đi, không nên xem."
"Không, phải xem" Hạ Tình vẫn cứng đầu.
Anh giấu cô, anh không muốn cô xem thì bắt buộc càng phải xem, có chuyện gì kia chứ? Từ hôm ấy đến nay mọi chuyện vẫn rất tốt, sao hôm nay anh lại không cho cô xem nữa.
Hai chị em trừng trừng mắt nhìn nhau, màn hình tivi đã bắt đầu vào phát sóng trực tiếp.
Trực tiếp rồi, Phùng Nhã Kỳ không ngăn được nữa, cô tức tối vùng vẫy với không khí, ném điện thoại lên bàn thủy tinh thở hắc ra.
"Thật là bướng đi, mặc kệ, em không giúp được anh!"
Anh trai nhà cô, xác định tự mình mà bò về dỗ vợ đi!
Cô vợ nhỏ này của anh cứng đầu quá, cô nói không được!
Hạ Tình chăm chú về phía tivi, đại khái chương trình nói rằng hôm nay là ngày phát sóng cuối cùng.
Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh sẽ bày tỏ cảm nhận về cuộc sống hôn nhân một tháng đã trải qua, bày tỏ những cảm nghĩ dành cho đối phương.
Phùng Thế Phong có vẻ như bị phóng viên đặt bẫy, anh liên tục bị hỏi các câu hỏi dính dáng đến Khiết Hinh.
"Trải qua một tháng kết hôn, anh có cảm thấy rung động với cô Huỳnh không?"
Phùng Thế Phong cười khẽ, rất ôn tồn trả lời.
"Tất nhiên là có, tuy chỉ là quay chương trình nhưng mọi hoạt động của chúng tôi đều tự nhiên, tôi cảm thấy khá thoải mái, cô Huỳnh cũng rất phối hợp hợp tác cho nên tôi cảm thấy rất hài lòng, đây sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ trong sự nghiệp của tôi."
Anh trả lời rất khéo, luôn luôn lồng ghép công việc vào câu trả lời tình cảm một cách rất tự nhiên, vừa không làm bên nhà gái khó xử, vừa có thể khen ngợi chương trình, một công đôi việc.
Phong viên lại hỏi: "Vừa rồi phỏng vấn cô Huỳnh, cô ấy luôn khen ngợi và chấm anh đạt điểm tối đa, thế còn anh? Cô ấy có phải hình mẫu lý tưởng của anh không? Sống với nhau một tháng qua anh chấm cho cô ấy mấy điểm? Thang điểm mười nhé."
Phùng Thế Phong nhấc nhẹ đầu lông mày, cười khẽ đáp.
"Tôi có thể nói cô ấy là hình mẫu lý tưởng của tất cả cánh mày râu, cô ấy đàm đương vai trò một người vợ rất tốt, chúng ta hoàn toàn không thể bàn cãi xinh đẹp của cô ấy, cô ấy lại còn rất đáng yêu nữa, cho nên là tôi cũng có thể cho cô ấy tối đa điểm.
Nhưng nói về hình mẫu lý tưởng của tôi...!Ừm...!Thì có lẽ là không phải."
Rất nhiều câu khen ngợi, cuối cùng lại là một câu phủ định, phóng viên không khỏi kinh ngạc.
"Không phải sao?" Anh phóng viên có chút bất ngờ với câu hỏi, vì theo lý thì Phùng lão đại phải đẩy xuôi theo câu hỏi, không phải lội ngược dòng như thế này "Thế hình mẫu của anh là như thế nào ạ?"
Phùng Thế Phong tuấn tú cười, hai bàn tay đan vào nhau, đan mười ngón tay thon dài nắm lại.
"Ừm cũng phải là một người rất xinh đẹp."
"Vâng, với nhan sắc của anh thì hình mẫu của anh đương nhiên phải rất xinh đẹp" Anh phóng viên haha cười đùa, sau đó lại tiếp tục đề cập "Về phương diện xinh đẹp thì chẳng phải cô Huỳnh hoàn toàn đáp ứng sao?"
"Đúng, cô ấy rất xinh đẹp" Phùng Thế Phong khen thương, ánh mắt loé qua một tia ưu ái "Nhưng tôi thích kiểu