Cảnh quay kết thúc, đạo diễn lập tức vỗ tay tán thưởng.
"Tốt lắm tốt lắm! Biểu hiện kinh ngạc của mọi người thật sự rất tốt."
"Chuyện gì vậy đạo diễn? Tiết mục này chúng tôi không được thông báo trước" Trình Tiểu Khả khó hiểu hỏi.
"Tôi cố tình không thông báo cho mọi người mà, nhờ vậy mọi người mới thật sự kinh ngạc với màn xuất hiện của cô Hạ, vậy mới có cảnh quay chân thật này."
Đạo diễn nói, không ngừng khen thưởng "Cảnh này nhất định rất hot, nhất là cậu Phùng, cậu thể hiện rất tốt."
Đạo diễn Lý khen thưởng Phùng Thế Phong, mọi người nghe thấy bị đạo diễn gài bẫy thì không biết nên khóc hay nên cười, dù sao thì cảnh quay rất tốt nên là cứ thở phào trước.
Phùng Thế Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Tình, cô đã được đưa ra giới thiệu với mọi người, bên cạnh còn có cô em Nhã Kỳ.
"Xin giới thiệu với mọi người" Biên kịch Thẩm rất hài lòng về cảnh quay, nét mặt hớn hở giới thiệu người làm cho mọi người một phen ngơ ngác "Đây là cô Hạ, cô ấy sẽ đảm nhiệm vai con gái của ông trùm."
"Cô Hạ vừa rồi hát thật sự hay đó, da gà tôi đã nổi thành cục ấy" Một nam diễn viên ái mộ nói, ánh mắt anh ta nhìn qua liền nhận thấy đã mê say cô gái trước mặt.
Hạ Tình chỉ khẽ cúi cúi.
Đạo diễn Lý liền cười "Cô ấy thật sự bị mù nên là trong quá trình quay mọi người hãy giúp đỡ cô ấy nhé, mọi người cũng làm quen với nhau đi."
Nghe thấy Hạ Tình thật sự bị mù, mọi người lại càng ngỡ ngàng kinh hô thêm.
Biên kịch Thẩm hướng tay về phía Trình Tiểu Khả và Phùng Thế Phong, ngõ ý muốn giới thiệu Hạ Tình làm quen với hai nhân vật chính.
"Cô Hạ, đây là cô Trình, là người nắm vai nữ chính Tinh Tinh, cô Hạ và cô Trình hãy làm quen với nhau đi, hai người có khá nhiều phân cảnh đó."
Trình Tiểu Khả nâng môi cười, đưa tay chủ động nắm lấy tay Hạ Tình bắt nhẹ một cái.
"Tôi là Trình Tiểu Khả, hân hạnh được gặp, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác thật tốt."
Hạ Tình cũng đáp ứng cái bắt tay của Trình Tiểu Khả, thậm chí cô còn cúi cúi đầu.
"Mong được giúp đỡ."
"Còn đây là Phùng Thế Phong, cô Hạ chắc cũng nghe qua tiếng tăm của cậu ấy rồi" Biên kịch Thẩm cười nói.1
Hạ Tình hướng về anh, ánh mắt anh cứ chằm chằm vào người cô, cô không dám chạm mặt với anh, bởi vì khí tức từ anh toả ra rất tức giận, cô còn có thể nghe từng hơi thở rất nặng nề của anh.
Hạ Tình cúi cúi đầu, bối rối không biết phải làm thế nào, có nên giả vờ không quen biết rồi bắt tay với anh không?
Phùng Nhã Kỳ nhìn thấy anh trai cứ chằm chằm nhìn Hạ Tình, không chỉ cô nhận ra ánh mắt của anh mà toàn bộ trường quay đang nhận ra ánh mắt của anh dán chặt trên người Hạ Tình.
Nếu anh cứ lộ liễu như vậy...!Người ta sẽ nghi ngờ quan hệ của hai người mất.
Phùng Nhã Kỳ muốn chắn ngang.
"À này...!Um ứm!" Cô chỉ vừa mới mở miệng, Lưu An từ đâu xuất hiện sau lưng cô, tay bòng qua bịch miệng Nhã Kỳ, không cho cô chen vào bịch miệng cô lại.
Phùng Nhã Kỳ vùng vẫy vung tay đá chân, gỡ tay Lưu An nhưng gỡ thế nào cũng không ra, chỉ có thể um ứm phán nghị.
"Cậu Phùng?" Đạo diễn Lý nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Phùng Thế Phong.
Mọi người cũng nhận ra điểm lạ bàn tán xì xầm về biểu hiện lạ lẫm của Phùng Thế Phong, đúng là Hạ Tình rất xinh đẹp, nhưng không phải đến mức ảnh đế như Phùng lão đại nhìn chằm chằm như thế.
Hơn nữa, Hạ Tình còn cúi thấp đầu tránh đi ánh mắt của anh, hai tay nắm lấy gấu vấy bấu bấu vải vóc, trông thật bối rối.
Phùng Thế Phong thì có vẻ tức giận nhìn chằm chằm, Hạ Tình thì lại bối rối.
Một bầu không khí thật sự kỳ lạ, bọn họ như thể có quan hệ với nhau vậy, những diễn viên bắt đầu nghi ngờ xì xầm to nhỏ, Trình Tiểu Khả đứng bên cạnh cũng hoài nghi, tròn mắt nhìn biểu hiện của Phùng Thế Phong.
Lúc vừa rồi khi cô gái này xuất hiện trên bục hát, vẻ mặt của Phùng Thế Phong đã như vậy, hai người này...!Lẽ nào...1
Lời xầm xì của mọi người lọt vào lỗ tai, Hạ Tình càng bối rối hơn, cô muốn cầu cứu Nhã Kỳ những Nhã Kỳ đã đi đâu rồi.1
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Anh đừng nhìn cô chằm chằm như thế, nếu cứ chằm chằm nhìn vào cô như vậy thì quan hệ của hai người sẽ bị lộ mất.
Nhưng Phùng Thế Phong cứ nhìn mãi, đôi mắt dán chặt trên mặt cô, anh nhìn đến mức thái dương cô nóng lên, anh còn nhìn chằm chằm trên ngực, ánh mắt nóng rực phủ lên đồi gò bồng đến bỏng rát da thịt.
Hôm nay...!Cô cũng thật là biết ăn mặc, chiếc váy cúp ngực ấy phô trương cặp gò bồng trắng nõn vốn chỉ mình anh có thể nhìn thấy.1
Phùng Thế Phong không nuốt trôi nữa, đôi mắt trợn trừng lên, hai lòng bàn tay nắm chặt thành quả đấm, gân tay hằn hộc thành sợi trên nắm đấm tay.
Hạ Tình rùng người, khí tức của anh càng lúc càng nóng giận hơn rồi, cô chau chặt mày, cánh môi hồng khẽ mím lại, lời bàn tán xì xầm cũng rõ ràng hơn rồi, cô không thể để mọi người bàn tán như vậy nữa.
Phải làm gì đó!
"Phùng...!Phùng tiên sinh" Hạ Tình khẽ nhỏ giọng, như con thỏ trắng rụt rè trước một con thú hoang dại đang gầm gừ, bàn tay nhỏ chạm rãi mò ra phía trước muốn bắt tay chào hỏi.
Bởi vì...!Không thể để lộ cho nên là, phải lịch thiệp chào hỏi.
"Xin...!Xin chào...!Phùng tiên sinh."
Phùng Thế Phong rít vào một hơi nặng trịch, hơi thở anh làm cho tóc gáy Hạ Tình dợn lên, anh khoanh hai cánh tay trước ngực, ánh mắt bạc lãnh khoá chặt trên gương mặt nhỏ đang cố trốn tránh.
Tình thế gì đây? Một người muốn bắt tay rất rụt rè, người kia lại