"Tình...!Anh cầu xin em..."
Phùng Thế Phong níu lấy tay cô, tay cô nắm chặt thành quả đấm từ chối, trái tim cô tái đi, bàn tay anh bao chặt nắm đấm tay của mình, cô mím môi, bàn tay rút ra khỏi cái níu của anh.
Phùng Thế Phong vụt mất tay cô, anh túm lấy làn váy ngủ níu lấy.
Nước mắt trực trào rơi xuống, giọng anh bủn rủn, anh như đứa trẻ nắm níu chân váy Hạ Tình.
"Anh xin em...Tình à...!Em không thể làm như vậy với anh..."
"Em đừng như vậy..."
"Tình...!Anh cầu xin em..."
"Em muốn cái gì cũng được...!Đừng rời bỏ anh..."
Phùng Nhã Kỳ không nhìn được cảnh tượng đau lòng, Hạ Tâm và Hạ Thương cũng không nhìn được, mặt xoay đi tránh nhìn thấy.
"Em bé của anh không thể tàn nhẫn với anh như vậy được..."
Anh thốt lên cách gọi thật yêu thương trong làn nước mắt, nắm lấy vạt váy ngủ níu giữ lại, Hạ Tình đứng nhìn anh, hai tay siết chặt thành quả đấm, để móng tay c ắm vào lòng bàn tay.
Đôi mắt ứa ra nước mắt, cô nức nở lùi về sau, để vạt váy mà anh níu rời khỏi tay anh.
"Anh cũng đừng như vậy được không..." Cô bật khóc lớn, hai hàng nước mắt chạy xuống nhĩu giọt tí tách.
Anh đau khổ, cô thì có khác gì anh.
"Em không thể quên được bọn họ...!Từng người từng người một, em không thể..." Cô nghẹn ở lòng ngực, nuốt xuống rồi lại nuốt xuống ngụm nước mắt.
"Anh có thương em...!Có thương em thì..."
"Anh thương em..." Phùng Thế Phong ngắt ngang lời cô, ngước mặt nhìn cô đứng phía trước, rõ ràng là thật gần như chưa bao giờ có thể với đến.
Nước mắt rực đỏ hai đôi mắt, cõi lòng tan nát hướng về cô, bạc môi uy nghiêm nâng ra nụ cười thê lương trong hàng nước mắt oái ăm.
"Anh thương em...!Nhưng em đã từng thương anh chưa?"
Anh hỏi thật nghẹn ngào, gối chân nâng lên một bước về phía cô, bàn tay run rẩy lại níu lấy vạt váy ngủ.
"Em có từng nghĩ cho anh chưa?"
"Anh thương em nhưng em...!Em không hề thương anh...!Cho tới cuối cùng, em vẫn tàn nhẫn với anh nhất" Anh chùi đi nước mắt, anh cũng không muốn mình khóc lóc như thế này, nhưng anh thật sự không còn cách nào nữa.
Vì cô chỉ muốn rời bỏ anh.
"Em có từng nghĩ...!Có từng nghĩ đến chuyện không có em...!Anh sẽ như thế nào chưa?" Phùng Thế Phong đau lòng hỏi, tay anh nắm chặt vạt váy của cô đến nhăn nheo, đôi mày ép giọt nước mắt, môi nâng ra nụ cười cay đắng tự mình đưa ra câu trả lời.
"Em chưa từng."
Giống như kiếp sống trước, cô chưa từng nghĩ cho anh, cô chừng nghĩ đến anh thiếu cô sẽ trở nên như thế nào, cô cứ tự cho rằng cô làm như vậy sẽ tốt cho anh, tự cho đó là đúng.
Tự cho mình cái quyền hiến tặng đôi mắt cho anh, tự cho rằng anh sau khi nhìn thấy ánh sáng sẽ có thể sống tốt.
Tất cả đều tự mình cô quyết định.
Hạ Tình không phản kháng được, nước mắt cứ rơi xuống mãi, cô nâng hai bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên hai gò má, nhưng lau đi giọt này sẽ chảy ra giọt khác, lau thế nào cũng không hết, cuối cùng cô ôm lấy cả gương mặt, ôm lấy gương mặt mình nhưng không dám nấc ra tiếng khóc.
"Em trả lại em bé của anh đi, Tình...!Em trả lại em bé của anh cho anh đi..."
Anh nấc trong cơn nghẹn ngào, bàn tay níu lấy váy cô buông xuống, ngước mặt nhìn cô, nước mắt chảy ngược theo khoé mi, bạc môi uy phong giờ đây run run thỉnh cầu.
"Em thương anh một chút được không? Anh không cầu nhiều...!Chỉ cần thương anh một chút thôi...!Chỉ cần một chút nhỏ thôi được không...!Chỉ cần ở bên cạnh anh...!Còn lại để anh thương em...!Anh chỉ cần một chút nhỏ thôi..."1
Anh bất lực nắm níu làn váy ngủ, trái tim thổn thức rỉ ra giọt máu, cầu xin đến mức hèn mọn, thỉnh cầu đến mức đáng chê cười, nắm lấy váy, nắm lấy tia hi vọng yếu ớt, anh bị cô bức đến bước đường cùng.
"Một chút thôi Tình à...!Tình...!Một chút lòng thương hại thôi...!Em cho anh một chút thương hại cũng được...!Em rũ lòng thương hại anh một chút thôi..."
Anh cúi đầu, hai đầu gối chân tê mỏi, cay đắng nâng ra nụ cười bi ai.
"Thương hại cũng không đáng cho anh sao?"
Hạ Tình nhịn không được, nấc ra tiếng khóc lớn, cô lùi bước, váy tụt khỏi tay anh, xoay bước chạy vào phòng, cô leo lên chiếc giường co rút trên nó, hai tay ôm lấy gương mặt khóc lớn.
Phùng Thế Phong vẫn quỳ ở đó, lắng nghe từng tiếng khóc bi thương của cô mà dần dần chết đi, đôi mắt mất đi tia sáng, mất đi hi vọng quỳ nơi đó, nghe tiếng cô khóc mà lòng anh trì trệ, ngậm ngùi quỳ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Phùng Nhã Kỳ nắm lấy hai tay Hạ Tâm và Hạ Thương dắt đi, rời khỏi nơi đau thương làm cho ba chị em cay mắt.
Phùng Thế Phong quỳ ở đó cả một đêm dài, cô thì rút trên giường, khóc đến khi chỉ còn là tiếng nấc thổn thương.
Một người co rút trên giường khóc nức nở, một người quỳ lặng lẽ rơi nước mắt, anh ấy khóc theo tiếng nấc của cô ấy, chỉ là anh không khóc ra tiếng, chỉ có nước mắt cứ tuông dài trên hai gò má.1
Khi cô ấy không khóc nổi nữa, cô ấy thút thít thì anh cũng như thế, vẫn quỳ ở đó, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Những thứ tăm tối trong quá khứ mà anh giả vờ không nhớ đến bắt đầu bào mòn anh theo từng giây trôi qua, đến khi cô ấy ngừng khóc, anh vẫn quỳ ở đó.
Đôi mắt tối tăm nhìn đi nơi xa xôi, những hình ảnh của quá khứ cũng bắt đầu ăn mòn anh, con ngươi mù mịch khói sương mờ hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Mười năm đau khổ của kiếp trước cũng nhấn chìm anh, như cái cách mà ký ức bẩn thỉu ấy nhấn chìm cô.
Trời hừng sáng, ngoài kia đã bắt đầu một ngày mới, Phùng Thế Phong cầm đơn ly hôn đi đến bên giường, anh đặt lá đơn lên tủ bên giường.
Cô nằm nghiêng một bên, đôi mi sưng húp trơ trọi không chớp, anh nhìn cô nằm thật cô quạnh, tay anh chạm lên gò má nhỏ, vén sợi tóc sang man tai để ngắm nhìn cô bé nhỏ.
Cô khóc nhiều quá, mắt sưng húp làm cho anh thật xót xa, trông khi anh cũng chẳng thua kém gì.
Anh nhìn cô, con ngươi cương nghị chỉ còn mà một màu tối, anh giống như một cái xác đang