Đêm hôm ấy, có một thiên thần nhỏ bé mang tên Bánh Bao rời khỏi thế giới này.1
Phùng Nhã Kỳ khóc cả đêm, cô khóc đến ngất đi, đôi mắt sưng húp ngất liệm trong lòng Lưu An.
Anh đưa cô về Phùng gia để có thể chăm sóc tốt cho cô, Nhã Kỳ đổ bệnh nặng, cô sốt ba ngày liền, đêm nào cũng rét run trong chăn dù cơ thể cô nóng như lửa đốt.
Lưu An nán lại Phùng gia để có thể săn sóc cho Nhã Kỳ, trông chừng cô mỗi khi đêm xuống.
Về đêm, Nhã Kỳ chìm trong giấc ngủ không yên, đôi mày chau chặt ép ra dòng nước mắt, hai tay nắm lấy ngực áo cuộn chặt khó khăn hít thở.1
Cô khóc khi tỉnh giấc, khóc cả trong giấc ngủ.
Anh sớm biết cô sẽ đau lòng đến ngã bệnh, đây chính là thứ anh không muốn nhìn thấy nhất.
Ôm ấp cô trong vòng tay, thân thể nhỏ run lên bần bật nhưng da thịt thì nóng như lửa, anh đã gọi bác sĩ đến tiêm thuốc và truyền nước cho cô, trôi qua một tuần Nhã Kỳ mới tốt hơn.
Lưu An ở Phùng gia chăm sóc cô từng chút một, thêm một tuần nữa trôi qua sức khoẻ Nhã Kỳ tốt trở lại, nhưng tâm tình cô vẫn y như đêm Bánh Bao mất, cô không muốn nói chuyện, cả ngày chỉ nằm trên giường.
Lưu An luôn tìm cách để trò chuyện với Nhã Kỳ, nhưng cô chỉ có nghe không có đáp.
Nhìn cô đau lòng như thế mãi, anh cũng không chịu nổi, hôm nay, sau khi mang canh bổ buổi tối cho cô, cô ăn vài thìa rồi lại nằm.
Lưu An ngồi bên cạnh giường, Nhã Kỳ nằm nghiên đưa tấm lưng về phía anh.
Lưu An tắt đèn lớn, bật lên đèn ngủ ánh vàng rồi nằm xuống giường, tay kéo cô xoay về phía anh rồi gói gọn cô vào lòng, hơi thở thật dài phủ xuống người cô.
"Em đừng buồn nữa, Bánh Bao sẽ không muốn em buồn như vậy đâu" Anh dịu dàng nói, bàn tay xoa dịu trên mái tóc Nhã Kỳ.
Nhắc đến Bánh Bao, hai mắt Nhã Kỳ lại đỏ, lòng nặng trĩu như những bao cát lớn đè lên ngực, cô dụi mặt vào lòng anh, hơi thở cay nóng thổi ra.
Lưu An xoa tấm lưng nhẹ nhàng hơn, thật dịu dàng tiếp tục khuyên nhủ.
"Người đi thì cũng đi rồi, em buồn như thế Bánh Bao sẽ không nỡ."1
Người đi thì đi, người ở lại mới là kẻ đau lòng, anh đã lường trước được chuyện này.
Cô đã đau lòng hai tuần nay, ngã bệnh cũng hai tuần, mấy ngày đầu cô còn sốt rất nặng, ngủ li bì trong cơn nghẹn ngào vừa ngủ vừa nấc nghẹn.
Nghe thấy tiểu thư trong lòng thở ra một hơi thật cay nóng, đôi vai lại run lên, anh xót xa cúi đầu nhìn tiểu thư đỏng đảnh của mình.
Cô chẳng còn dáng vẻ nghịch ngợm ương bướng nữa, làm cho anh càng xót dạ hơn.1
"Em đừng khóc nữa..." Anh biết cô đau lòng, có lẽ đây là cú sốc lớn với cô, cũng giống như anh vào lần đầu tiên phải chia tay đứa em của mình.
Nhưng cô cứ như thế, Lưu An thật không chịu nổi, bàn tay cứ xoa tấm lưng dỗ dành cô.
"Đừng khóc nữa, em không thương mình thì cũng thương anh một chút được không?"
Phùng Nhã Kỳ hít vào một thơi thật sâu, đôi mi run run nghĩ đến lão anh già của mình, giờ đây cô không biết anh già thế nào nữa, có sống tốt hay là không.
Hai tuần nay cô đau lòng vì Bánh Bao, cũng đau lòng vì không rõ tung tích anh trai của mình, Hạ Tình đang chờ đợi cô mà cô lại chẳng làm được chuyện gì ngoài đau lòng nằm thật vô dụng.
Bánh Bao của cô đã rời đi rồi, anh trai của cô cũng chẳng còn ở đây, anh bảo cô làm sao có thể không khóc?
Anh bảo cô làm sao có thể không đau lòng?
Phùng Nhã Kỳ thở nhẹ, âm thanh thật nặng hỏi một cách nghẹn ngào.
"Đến như vậy...!Anh còn không cho em biết anh trai em đang ở đâu sao?" Phùng Nhã Kỳ mím môi, hai tay nắm lấy ngực áo anh siết thật chặt.
"Vậy thì anh cứ mặc em như thế đi, để cho em đau lòng đến chết đi" Cô nhăn lại đôi mi, nước mắt ứa ra thật bi thương, mặt úp vào lòng anh nấc ra tiếng khóc đau lòng.1
"Đến anh trai của mình cũng không biết ở nơi nào, anh không giúp em thì cứ mặc em đi" Để cho cô đau lòng đến chết vì không tìm được anh trai của mình đi, Phùng gia lạnh lẽo đã mấy tháng rồi.
Cô muốn gia đình trở lại những ngày tháng ấm áp như trước, cô không chịu nổi như thế này nữa.
Hoặc là tìm anh về, đưa cha mẹ và ông bà trở về, hoặc là...!Cô sẽ đau lòng mãi mãi.
Lưu An xoa xoa Nhã Kỳ, đau lòng dỗ dành tiểu thư của riêng mình.
Mi tâm anh chau chặt lại, trầm tư thật lâu theo tiếng khóc nấc của cô.
Cô vừa trải qua nổi đau mất đi Bánh Bao, Phùng gia hiện tại cũng thật lạnh lẽo, cứ để cô không biết tung tích của anh trai như thế thật sự không tốt cho cô, nhìn cô thế này anh cũng không thể chịu nổi.
"Kỳ Kỳ..." Anh thốt lên thật ôn nhu, Phùng Nhã Kỳ càng nấc nghẹn lên, từ chối cách gọi thân mật này.
"Anh đừng gọi em như thế, anh không thương em...!Anh là muốn em đau lòng đến chết thì cứ giấu mãi như thế đi!"1
Anh rõ ràng biết anh già của cô đang ở đâu, vậy mà anh lại cứng miệng không nói cho cô biết.
Vậy thì anh cứ giấu mãi như thế đi, để cho cô đau lòng đến chết cũng được.
Anh thấy cô đau lòng vì Bánh Bao còn chưa đủ phải không? Muốn cô đau lòng vì anh trai biệt tích thêm nữa?
Lưu An cúi đầu hôn lên tóc cô, ánh mắt trầm luân dừng lại một điểm, cuối cùng bỏ cuộc thở dài ra.
"Được rồi...!Chỉ cần em đừng như thế này nữa."
Phùng Nhã Kỳ ngừng lại tiếng nấc, ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt ngập nước trông chờ nhìn anh, anh rất tuấn soái, thăng trầm nhìn vào đôi mắt cô thật chân thành.
Cúi thấp đầu, hôn lên môi cô, m*t lên cánh môi dưới thật nhẹ nhàng rồi buông ra, mặt anh ở ngay sát trước mặt cô, đôi mắt ánh bạc nhìn sâu vào con ngươi ngập nước của Nhã Kỳ.
"Anh nói cho em chỗ của lão đại, từ nay về sau em không được đau lòng như thế này nữa, có đáp ứng anh không?"1
Anh nhìn thẳng vào mắt cô đề nghị, Phùng Nhã Kỳ nhìn anh, mi mắt ẩm ướt rũ xuống che đi con ngươi u ám.
"Từ nay về sau...?" Cô lặp lại thật thì thầm, cô và anh đến bây giờ vẫn chưa thật sự xác lập quan hệ, vừa rồi anh nói như vậy có nghĩa là sẽ thật sự chịu trách nhiệm với nửa đời còn lại của cô.
Trái tim nổi lên một tia xao xuyến xoa dịu những mất mát, nghe được anh nói thế, cô cũng thật khẽ yêu cầu lại.
"Vậy thì từ nay về sau...!Anh đừng khó khăn với em nữa, phải thật tốt thật tốt...!Chiếu cố em."
Bởi vì cô từ nhỏ đã được nuông chiều, tính khí ương bướng của cô rất khó sửa đổi, còn anh thì sinh ra ở hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược, thế mà hai người lại ở bên nhau.
Chỉ sợ...!Một ngày nào đó anh sẽ không thể chịu đựng cô nữa, anh sẽ rời bỏ cô giống như cách mà anh trai rời đi, như cách mà Bánh Bao rời khỏi cô.
"Ừm, anh sẽ chiếu cố em thật tốt" Lưu An khẽ cười, trong con ngươi ưu phiền nổi lên tia sáng hạnh phúc biết bao, lần đầu tiên anh cảm thấy được sự hạnh phục rạo rực trong tim mình.
Đối diện với một tiểu thư, anh cười khổ, thành thật bày tỏ.
"Anh không có gì nhiều nhưng anh sẽ cố gắng nuông chiều em hết sức có thể, chỉ cần...!Em đừng rời khỏi anh là được."1
Phùng Nhã Kỳ gật khẽ đầu, dụi vào lòng anh hít vào một hơi thật êm dịu.
"Em sẽ không rời khỏi anh" Cất ra một câu khẳng định.
Trái tim anh đã mụt nát vì bị bỏ rơi một lần, cô sẽ là người khâu lại những vết thương lòng trong anh, cô sẽ không rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Lưu An nghe thấy câu nói ấy, câu nói đánh thẳng vào trái tim tổn thương từ nhỏ, những vết thương từ thuở ban sơ được xoa dịu khiến cho một người đàn ông