(P/s đầu chương: Đề nghị quý vị dân con yêu dấu của mụ thắt chặt dây an toàn, không ăn trong quá trình đọc kẻo mắc nghẹn, kể cả không được uống kẻo ho sặc a, chúc quý vị dân con có một tập đọc truyện cười ẻ ẻ ẻ.)1
...
"Cậu Lưu, Tình vẫn chưa nộp ly hôn à?"
"Vẫn chưa" Lưu An đứng cách Nhã Kỳ tầm mười bước để nghe điện thoại của lão đại, thành thật nói "Thời gian đó tôi chờ mãi không thấy bên toà án gọi đến, mới biết là cô Hạ không nộp ly hôn, thời gian đó anh..."
Lưu An không biết nên nói như thế nào, không muốn nhắc đến thời điểm anh giam mình trong phòng tranh đó, chỉ đành nói giảm nói tránh.
"Anh không vui cho nên tôi cũng không đề cập, sau đó anh rời khỏi thành phố S sang Pháp cho nên chuyện này cũng không nói đến nữa."
"Vậy thật sự vẫn chưa ly hôn?" Phùng Thế Phong xác nhận lại, ánh mắt điểm qua tia vui mừng nhưng nhanh chóng anh dập tắt chúng, không muốn bản thân quá mong đợi để rồi thất vọng.1
"Đúng vậy, vẫn chưa."
Lưu An xác nhận, mi môi Phùng Thế Phong nhấc lên, tay đưa lên che lại miệng giấu lại mí môi nâng lên, thậm chí còn kéo ngược mí môi xuống không cho phép bản thân cười.1
Bởi lẽ cô vừa mới trở lại, anh lại vui mừng như thế, anh không nên mềm lòng như thế, càng không nên dễ dãi bỏ qua cho cô.1
Ai biết được người phụ nữ tàn nhẫn ấy nghĩ cái gì trong đầu, biết đâu cô lại đùa giỡn với trái tim của anh lần nữa, cô mang đem hi vọng mong manh cho anh nắm lấy hi vọng ấy, rồi một ngày nào đó cô lại muốn rời khỏi anh.
Không được!
Phùng Thế Phong ơi là Phùng Thế Phong, không được dễ dàng như thế.
Anh trở lại phòng, áp thẻ khoá lên ổ khoá mở cửa, bước đi vào bên trong phòng, vốn muốn nói chuyện với cô nhưng đập vào mặt anh.
Hạ Tình nằm trên giường ngủ của anh, như nàng tiên cá mắc cạn nằm nghiên, hai chân thon dài nửa co nửa thả dài, vén chiếc váy ngủ lên qua đầu gối, lộ ra chân trắng nõn như tiên cá vẫy đuôi.1
Gương mặt nhỏ mị lên, đôi mắt ma mị khép hờ chớp chớp, bàn tay chống thân trên nệm, một tay xoắn xoắn lọn tóc đen dài.1
À quên à quên.
Hạ Tình tụt xuống một bên vai áo, uốn éo hai vai, mắt tròn nhìn anh nháy nháy rồi chớp chớp, hai chân ngoe nguẩy như Tiểu Bạch vẫy đuôi.
"Chồng a, anh tự nguyện theo em về, hay là muốn em dùng vũ lực đem anh về?" Cô chu môi, mắt đẹp cứ chớp chớp chớp, nhoe ra nụ cười thật quyến rũ, tự mình đánh giá bộ dạng của chính mình.1
"Quyến rũ lắm đúng không?" Hạ Tình nháy nháy mắt, nâng người dậy cao hơn một chút, để vai áo tụt xuống đến cánh tay, lộ ra phần thịt mỡ gò bồng căn tròn.
Giọng cô ríu ra ríu rít mời gọi.
"Đến! Đến chiếm lấy em đi!"1
Phùng Thế Phong vừa bước vào phòng, màn nàng tiên cá mắc cạn vẫy đuôi kia đập vào mắt, anh lập tức xoay 90° ngược về phía sau, một chút cũng không dám nhìn thêm.1
"Anh ra ngoài ngủ."1
Bỏ lại một câu rồi vội đi.
Hạ Tình bĩu môi, nhìn anh dáng vẻ anh luống cuống tay chân vội vàng xoay ngược về phía sau rồi vội đi.
Nhìn anh vừa rối vừa hoảng thật đáng yêu a, cũng...!Thật là buồn cười.1
Để cô xem, anh cam chịu được bao lâu.1
Hạ Tình nằm ngửa xuống giường, nhoe ra nụ cười tà ác, nằm thật thoả mãn trên giường của anh, cố tình nói lớn.
"Hây dà, chăn ấm nệm êm còn có cả một đại mỹ nhân chếch chi* chờ đợi thế này mà lại ra ngoài ngủ, thật là không biết hưởng thụ."1
Phùng Thế Phong đi đến cửa, câu nói kia lọt vào tay, anh vẫn bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, gương mặt anh chợt đỏ, hai vành tai cũng đỏ bừng, cả cơ thể ngồi xỏm xuống mặt úp vào cánh tay, đầu bốc ra làn khói.
Ôi...!Người phụ nữ ấy...!
Đêm nay, Phùng Thế Phong phải ngủ ở một căn phòng khác, phòng anh đã bị cô chiếm đóng.
Hạ Tình vùi trong chăn đệm, vì gặp được anh mà mặt mũi bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc, cô ngủ rất ngon.
Phải ngủ cho thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt để sáng mai còn đấu tranh với anh, anh nhất định phải theo cô về.
Kế hoạch "Cưỡng chế chồng yêu."
Bước một: Quyến dũ* anh.1
Sáng hôm sau thức dậy, bữa sáng được phục vụ mang lên phòng, Hạ Tình ăn sáng rồi lại nằm giường một cách thật lười biếng, đến gần giờ ăn trưa cô mới ngồi dậy, tắm rửa và ăn mặc thật gọn gàng.
Khi Hạ Tình đã ăn mặc ngay ngắn thì Phùng Thế Phong mới bước vào gặp cô, mặt anh vẫn lạnh ngắt, yêu cầu.
"Đi ăn cùng anh, anh có chuyện cần nói với em."
Hạ Tình lập tức ngoan ngoãn đi theo anh xuống nhà hàng trong khách sạn dùng bữa trưa, hai người ngồi đối diện nhau, phục vụ đưa thực đơn cho Phùng Thế Phong, anh chọn qua món cho mình rồi đưa thực đơn sang cho Hạ Tình.
Cô nhận lấy thực đơn, mắt nhìn vào trong toàn là chữ tiếng Pháp, nhìn chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn hình ảnh mình hoạ.
Phùng Thế Phong thở ra một âm thật khó chịu, tay đưa ra đòi lại thực đơn với ánh mắt chán nản.
Nhận thấy khó chịu của anh, Hạ Tình bậm bậm môi, hai tay đưa lại thực đơn cho anh, Phùng Thế Phong nhìn thực đơn rồi giao tiếp với phục vụ bằng tiếng Pháp, cô chẳng hiểu gì ngồi đó.
Hai cánh tay chống lên mặt bàn, hai bàn tay đỡ lấy gương mặt hướng về anh, đôi mắt tròn xoe nhìn anh không chớp.
Nói xong với phục vụ, anh xoay đầu lại thì nhận thấy ánh mắt con thỏ của cô, nhìn thấy anh nhìn, Hạ Tình liền chớp chớp chớp đôi mắt tròn của mình, kêu gọi.
"Chồng."
Phùng Thế Phong hạ mi mắt xuống, lấy ra điện thoại trong túi áo, mắt nhìn vào điện thoại không quan tâm tiếng gọi của cô.
"Chồng ơi chồng ồ."
Anh càng không để tâm, Hạ Tình càng kêu gọi, hai tay bưng gương mặt lắc lư qua lại kêu gọi.
"Chồng ơi chồng à."
"Chồng ồ chồng ơi."1
Phùng Thế Phong tập trung vào điện thoại, mắt nhìn điện thoại không dám chớp, nuốt xuống một ngụm nước bọt cố gắng lờ đi lời cô.
"Chồng ồ, nhìn em một cái đi."
Phùng Thế Phong nhăn mày, cố gắng nhìn màn hình điện thoại, ngón tay cái lướt màn hình nổi lên run rẩy, phải chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái cầm, tiếp tục đánh lờ lời cô.1
"Chồng này, nhìn em một cái, nhìn đây này."
Hạ Tình hết sức kêu gọi, thậm chí dơ ra một bàn tay vẫy vẫy trước mắt anh.
"Ui ui, nhìn này này."
Phùng Thế Phong thở ra một hơi, đưa mắt nhìn sang cô.
Cuối cùng anh cũng chịu nhìn sang cô, Hạ Tình liền ôm lấy gương mặt, đôi mắt tròn lấp lánh nhìn anh, nụ cười tươi bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc.
"Oa, đẹp trai."
Phùng Thế Phong lập tức xoay mặt đi, lần nữa chuyển điện thoại từ tay trái sang tay phải.
Phục vụ mang đồ ăn lên, anh gọi cho cô một món súp hải sản và bít tết giống như khẩu phần của anh.
Hạ Tình ngoan ngoãn ngồi ăn, cô ăn rất ít, ăn được một nửa đã cảm thấy no, đặt thìa xuống ngay ngắn, hai tay lại chống lệ mặt bàn đỡ gương mặt, ngắm nhìn mỹ nam ngồi trước mặt ăn.
Phùng Thế Phong nuốt xuống một ngụm đồ ăn, anh cúi mặt xuống, né đi ánh mắt chăm chăm của cô, tập trung vào đĩa đồ ăn.
(P/s ngang sương: Cái vai này bị ngược rồi, phải là nam tổng tài ngắm nhìn cô géi của mình ăn, còn cô géi phải thẹn thùng thùy mị ăn mới phải vai chớ, toai cừi chớt!)1
Hạ Tình nhấc lên đầu lông mày, nâng mông lên hai tay nhấc lên chiếc ghế kéo sát vào chiếc bàn.
Cô ngồi sát vào bàn ăn, cơ thể gần như trượt xuống dưới bàn để làm gì đó.1
Phùng Thế Phong không nhìn về phía cô, tập trung ăn, bỗng nhiên đâu đó một bàn chân chạm vào cẳng chân anh, bàn chân kia mon men theo chân anh vuốt lên trên gối chân.1
"Khụ..."1
Phùng Thế Phong ho sặc một cái, anh khẩn trương liếc mình nhìn xung quanh, may mắn không có ai chú ý, anh ho sặc sụa vội thu lại chân mình tránh khỏi bàn chân nhỏ kia, kéo ghế lui về phía sau một chút.
Hạ Tình gần như nằm xuống ghế mới có thể với chân tới chỗ anh, do là bàn ăn to quá, và chân cô cũng không được quá dài.
Nghe anh sặc sụa, Hạ Tình mới ngay ngắn ngồi thẳng lưng lại, nhìn gương mặt ho sặc của anh.
Anh trừng mắt với cô, cô càng ngông cuồng hơn, đầu lông mày nhếch lên.
Phùng Thế Phong xoay mặt đi, thở hắc ra một hơi, đặt xuống thìa bạc kết thúc bữa ăn, tay cầm lên ly rượu đỏ uống một ngụm.
Rượu đỏ cay nồng trấn chỉnh tinh thần Phùng Thế Phong, anh đặt