Ánh nắng ban mai chiếu vào trong điện, hai người trên giường ôm nhau ngủ.
Hoàng thượng mở hai mắt quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say trong lòng hắn, trong lòng hắn nổi lên mật ý, hắn sờ sờ mặt nàng, trong lòng dấy lên vẻ dịu dàng rõ ràng có thể thấy được, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn càng thấy nàng đẹp.
Như Ý khẽ run mắt, lại nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Sau đó Như Ý mở hai mắt nhìn về phía hắn, nhớ tới tối qua râu của hắn đâm vào khiến nàng ngứa ngáy, liền nghịch ngợm vươn tay kéo râu hắn, không ngờ còn chưa kéo được đã bị hắn ôm vào trong lòng.
Hoàng thượng vuốt ve nàng vẻ mặt đầy xấu xa: "Sáng sớm đã đánh thức người khác, hôm nay tinh thần nàng rất tốt, có phải là đêm qua...." Hắn không có nói tiếp, Như Ý nhớ tới chuyện tối hôm qua liền giống như bị chặn không thể nói ra, cũng có chút tức giận, dù sao tối qua là hắn giày vò nàng trước.
"Người thật lưu manh!" Hắn nghe xong liền nhéo mặt của nàng: "Rõ ràng tối hôm qua là nàng tình nguyện, sao bây giờ lại quay ra trách trẫm?" Như Ý ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nàng liền thúc giục hắn thay đồ đi thượng triều.
Trước khi đi hắn còn vuốt ve bả vai nàng một cách kỳ quái: "Nàng không để trẫm ngủ thêm một lúc, thật đau lòng, sáng sớm bắt trẫm dậy, quả thật là không có lương tâm!"
Như Ý chỉ có thể tức giận nói: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng." Hoàng thượng vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể nín thở đi lên triều.
Bất tri bata giác, bây giờ là đầu tháng ba, ngày giỗ của Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu sắp đến, người trong cung nghị luận mấy năm trước hoàng thượng cùng hoàng hậu xảy ra hiềm khích, nhưng hôm nay lại thay đổi, hoàng thượng và hoàng hậu lại tình thâm, không khỏi nghị luận năm nay sẽ như thế nào, những lời này truyền đến tai hoàng thượng, hắn rất tức giận.
Hắn nghĩ những lời này có khiến Như Ý buồn hay không, sao lúc trước hắn như quỷ mê tâm khiếu nói nàng không bằng Hiếu Hiền Thuần hoàng hậu, càng quá đáng hơn là: Trong cung còn có người nói hai câu thơ đáng sợ kia ra.
Hắn làm sao có thể không tức giận, làm sao có thể không phiền lòng, tuy rằng hai người đã làm lành, nhưng việc làm năm đó khiến nàng bị tổn thương, hôm nay nàng có nghe thấy không? Hắn không dám nghĩ, kêu Lý Ngọc lập tức đi bịt mồm đám nô tài nhàn rỗi vô sự kia, nhưng làm sao có thể bị chặn lại? Hắn nhất định phải đi thăm nàng, tuyệt đối không thể để chuyện này gây bất lợi cho tình cảm của hai người.
Lúc này đã là buổi tối, hoàng hôn dư hà, ánh nắng chiếu vào Dực Khôn cung, nhưng có cảm giác hoàng hôn cô độc, thật sự làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Như Ý ngồi trên ghế uống trà như mọi khi,