Cách vài ngày, Phù Chỉ lại đến Dực Khôn cung thỉnh an Như Ý, ngay từ đầu nàng ta đã có kế hoạch với Như Ý, hiện tại nàng ta phát hiện ra mình kính phục Như Ý, thông qua mấy ngày sớm chiều bầu bạn, nàng ta nhận ra mình tựa hồ có điểm giống với hoàng hậu nương nương, sau đó lại hiểu được hoàng thượng cùng nàng ta nói chuyện luôn nói tính tình của nàng ta ngây thơ hồn nhiên, có thể là có vài phần đối với hắn hoàng hậu là người đặc biệt, hiện tại nàng ta cảm thấy ở cùng một chỗ với hoàng thượng rất thoải mái, từ sau lần kia hoàng thượng luôn nói những chuyện khác nhau với nàng ta ở Dưỡng Tâm điện, nàng cũng cảm thấy Như Ý nói không sai, hắn cũng là người đặc biệt, nàng còn muốn biết nhiều chuyện liên quan đến hoàng thượng hơn, giống như là động tâm với hắn.
Đến Dực Khôn cung, Như Ý tiếp đãi nàng ta nhiệt tình, Như Ý cảm thấy Phù Chỉ chính là một nữ tử có chút thờ ơ, lại ngây thơ, cũng cảm thấy tính tình của nàng ta, bộ dạng, bộ dạng, dung mạo đều tốt, coi như là tài mạo ong toàn, trong lòng thuần khiết.
Hai người tán ngẫu, Phù Chỉ nhớ ra chuyện liên quan đến hoàng thượng: "Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua ám hương thang? Ngày đó hoàng thượng đột nhiên nhắc đến canh ám hương thang, còn hỏi thần thiếp biết làm hay không, nhưng thần thiếp đọc sách hỏi qua người khác cũng không tìm được." Nói xong Trên mặt Phù Chỉ lộ ra nụ cười, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Như Ý.
Trong lòng Như Ý sửng sốt, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, nhưng điều duy nhất nàng thanh thản chính là suy nghĩ mấy ngày trước của mình đều chứng thực, vẫn như cũ cười muốn trả lời lời nàng ta, nhưng Dung Bội ở một bên lại nhanh miệng nói trước: "Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi." Như Ý quay sang nhìn nàng.
Phù Chỉ vừa nghe liền có chút ngượng ngùng, nàng ta đứng dậy hành lễ: "Quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của nương nương, thần thiếp thất lễ rồi, xin hoàng hậu nương nương thứ tội.
Thân thể hoàng hậu nương nương không tốt, thần thiếp xin cáo lui, hôm khác sẽ đến thỉnh an nương nương." "Được, ngươi trở về đi, canh ám hương thang hôm khác bổn cung sẽ nói cho ngươi biết."
Cho đến khi Phù Chỉ ra khỏi Dực Khôn cung, Như Ý quay đầu hỏi Dung Bội: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại đuổi người đi? Ngươi ngày càng làm càn!" Dung Bội ở một bên rót trà, Như Ý nhận lấy nhưng không uống: "Nương nương, nô tỳ nghe lời của người, người sẽ dạy nàng ta làm canh ám hương thang thật sao?" "Chỉ là một chén canh thôi, dạy bảo thì có làm sao?" Dung Bội ở một bên lẩm bẩm nói: "Nhưng đây là người và hoàng thượng....!không thể để cho người bên ngoài biết." Như Ý buông chén xuống nhìn nàng: "Để cho người khác biết thì như nào, đây là hoàng thượng muốn uống." Kỳ thật Như Ý cũng không biết phải thật hay không, nàng cảm thấy bối rối, bọn họ ly tâm nhiều năm như vậy, nàng thật sự đã lâu không nấu canh ám hương cho hắn, nhưng nàng cũng nghĩ không rõ vì sao hắn không nói với mình mà là nói với người khác.
Tất nhiên trong cung này người biết làm món canh đó chính là nàng, hiện tại người trong cung cũng hầu như không ai biết hắn yêu thích ám hương thang.
Hay là vì nàng có thai, hắn sợ nàng xuống bếp mệt nhọc? Nhưng canh ám hương, thích hợp uống vào mùa đông nhất...!hắn.
Trong lòng nàng thắt lại, ép mình không suy nghĩ lung tung nữa, nàng không biết vì sao lại như vậy, nàng không muốn suy nghĩ nữa, nàng chỉ nghĩ mình mang thai nên suy nghĩ nhiều mà thôi.
Có lẽ hắn thật sự muốn uống canh ám hương thang.
Tối hôm đó hắn bồi nàng uống thuốc an thai, hắn và nàng đã mấy ngày không gặp nhau, hoàng thượng biết nàng khác với mọi ngày, để bát xuống, tay hắn áp lên tay nàng cười nói: "Mấy ngày nay bận rộn, không đến thăm nàng được, là lỗi sai của trẫm." Như