Mấy ngày trôi qua, gió êm sóng lặng.
Bất tri bất giác, Như Ý đã mang thai đến tháng thứ 4, hoàng thượng vui mừng khôn xiết mỗi ngày đều áp tai lên bụng nàng, thỉnh thoảng cười ngây ngô, khiến cho Như Ý trợn tròn mắt trong lòng không tự chủ thấy hắn ngốc nghếch, nhưng mỗi lần nhớ tới nàng đều vui vẻ, bởi vì nàng nhìn thấy trên người hắn tái hiện bóng dáng thiếu niên lang Hoằng Lịch.
Đầu tháng 6, ve kêu râm ran, tuy nói đúng mùa trời nắng nóng hơn một chút, nhưng tình người đẹp đi đâu cũng đẹp.
Lúc này Hải Lan, Mi Nhược, Hương Kiến cùng Uyển Nhân đang ở Thanh Yến Cửu Châu tán ngẫu với Như Ý, Hải Lan mang theo một chén canh ngân nhĩ cho Như Ý thưởng thức.
Lại chọc cho Mi Nhược ở một bên bất mãn nói: "Hải Lan tỷ tỷ thật sự là thiên vị, chỉ mang cho hoàng hậu nương nương lại không nghĩ tới các muội muội ở bên nhìn đến chảy nước miếng!" Mọi người bị nàng trêu đùa cười liên tục, vội vàng trêu đùa nàng.
"Hảo muội muội, là tỷ tỷ sơ sẩy, đến lúc đó nhất định mang hai phần, trực tiếp nhét muội ăn không nói lên lời!" Như Ý dừng lại: "Các muội đều yên tĩnh một lát đi, đều là người làm ngạch nương, hôm nay lại trẻ con như vậy." Sau đó cầm bát lên chậm rãi ăn, Hải Lan nhìn nàng, Uyển Nhân nhìn chằm chằm bụng của nàng ở phía sau thăm hỏi một câu, Như Ý cũng đáp tất cả đều an tâm cho nàng nhẹ lòng.
Hương Kiến vẫn như cũ, nhưng cũng hợp với các nàng.
Hoàng thượng trở lại Thanh Yến Cửu Châu, nhìn nàng chống tay trên bàn xuất thần, hădn đi tới hô to: "Như Ý." Nàng ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi ngồi xuống muốn ôm nàng vào lòng, hắn đã bị đẩy ra.
Hắn có chút ngây người, lòng bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Làm sao vậy?" Nàng mím môi, không nhìn hắn.
Hắn biết nàng không vui.
"Như Ý, nàng sao vậy? Nàng nói cho trẫm biết, nếu có người khiến nàng không vui nàng mau nói cho trẫm biết, trẫm sẽ giúp nàng xả giận!" Nàng nhìn mặt hắn nghiêm túc như vậy, cũng nhất thời có ý đồ.
Nàng lắm lấy bàn tay to lớn trên mặt, chậm rãi duỗi thẳng bàn tay hắn, ngón trỏ của nàng rãi khoa tay múa chân trên lòng bàn tay hắn, hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn.
Nàng chậm rãi viết ra hai chữ —— Hoằng Lịch.
Hắn nhất thời mở to mắt nhìn nàng, tất cả đều mê man.
Ngược lại hắn nắm tay nàng: "Trẫm đâu có thể trêu đùa nương tử?" Nàng dùng sức rút tay ra, nhưng không có tác dụng gì.
"Nàng không nói, hôm nay trẫm sẽ không buông tay!"
Nàng bất mãn nói: "Nơi ở của người khác đều điêu khắc bằng băng, tất cả đều đóng băng.
Lạnh lẽo, thoải mái, thần thiếp lại không có." Nàng đảo mắt: "Không, đây không phải của thần thiếp, là của hoàng thượng, Thanh Yến Cửu Châu của hoàng thượng lại chua xót như vậy!" Nàng cứ hung hăng trách móc như vậy: "Thần thiếp nóng!" Nhưng nàng cư nhiên nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý, theo nàng thấy, hắn chính là một bộ dạng hồn nhiên không thèm để ý, vậy trong lòng nàng càng tức giận, hai người cứ giằng co như vậy.
Nhưng dường như nàng thật sự tức giận, từ ngày đến tối đến đêm cũng không nói với hắn một câu.
Hắn sốt ruột, vào buổi tối khi nàng sắp tắm rửa, hắn từ chính điện đi tới tẩm điện, nàng