Hoàng thượng bãi triều, vô lực nằm trên long ỷ, ánh mắt đờ đẫn, vẫn là một đêm không ngủ.
Tối qua, khi hắn cho Như Ý ăn, nàng quay đầu cự tuyệt hắn, cũng không nói một câu, cuối cùng phải gọi Dung Bội vào, đút cho nàng ăn.
Hắn ra khỏi tẩm điện, nhặt tờ giấy bị nàng vò nát lên, run rẩy mở ra, đập vào mắt là bốn chữ lớn kia -- chân tướng ngày xưa.
Hắn nghẹn ngào.
Trong đầu hắn tràn đầy việc Như Ý biết sự thật năm đó, tiếng ồn đau đớn muốn chết, còn có gian nan ở địa phương ác liệt như vậy.
Hắn chưa từng nghĩ, nói một cách chính xác, nói một cách phũ phàng, hắn dĩ nhiên quên mất.
Hắn không thể chống lại nàng.
Hắn hỏi Dung Bội rõ ràng việc này, mặc Dung Bội đầy ngạc nhiên nói với hắn, hôm qua vừa dùng xong bữa sáng không lâu, có chim bồ câu đưa thư bay vào chính điện, nương nương đang ngồi cùng nàng tán gẫu chuyện gia đình, bồ câu liền hạ xuống để lại một bức thư dài, sau đó nhẹ nhàng nhanh nhẹn bay đi.
Vẻ mặt hắn không tin được, làm sao lại có chuyện như vậy?! Hắn bảo Lý Ngọc đi điều tra, sau đó chỉ có ba chữ không dấu vết, hắn bối rối, rốt cuộc là ai?
Làm thế nào để biết chuyện này?
Lần thứ hai hoàng thượng bước vào Cửu Châu Thanh Yến, Như Ý đang ngồi trên giường, hai người gặp mặt sửng sốt không nói một tiếng, hắn cũng cứ như vậy laejng lẽ nhìn nàng.
May mắn thay, không có gì xảy ra, nàng và hài tử đều bình an!
Nghe được tiếng nàng đột nhiên gằn giọng: "Đừng đi điều tra chuyện này nữa, đừng đi giày vò nữa, thần thiếp thực sự mệt mỏi, chắc hẳn hoàng thượng cũng như thế." Thanh âm nàng khàn khàn trầm thấp.
"Dù sao đi nữa, người kia cũng cho thần thiếp biết chân tướng, a mã ở dưới cửu tuyền hẳn là cũng sẽ an tâm."
Hoàng thượng không chịu nổi lời nói lạnh lùng như vậy của nàng, trên mặt nàng nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ái ố nào, hắn sợ hãi không thôi.
Hắn nhịn không được, cúi người ngồi xuống giường, ôm nàng vào lòng.
Ngửi thấy mùi trầm thủy làm cho hắn an tâm vào thời khắc trước kia, nhưng hôm nay hắn vô luận như thế nào cũng không thể an tâm.
Như Ý chưa bao giờ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đừng để hoàng ngạch nương biết, hoàng ngạch nương lớn tuổi rồi, thần thiếp rất sợ!" Hoàng thượng cố gắng kìm nén âm thanh của mình: "Được!"
"Thần thiếp thật bất hiếu!" Vì vậy, nàng giơ tay lên tát một cái vào mặt mình.
Tâm hoàng thượng như bị đao cắt, sắc mặt nhất thời tái nhợt, nước mắt nhỏ giọt trên mu bàn tay Như Ý, đau lòng không thôi.
Hắn nắm chặt tay nàng: "Không...!Đừng làm vậy, Như Ý, nàng đừng đối xử với mình như vậy!"
Như Ý khóc lóc run rẩy: "Vậy sao hoàng thượng lại đối xử với thần thiếp như vậy?"
"Thần thiếp là hoàng hậu Đại Thanh, là hoàng hậu của người, là thê tử của người, cũng là người đứng đầu lục cung này, nhưng thần thiếp cũng là con người, thần thiếp cũng chính là thần thiếp! Đó là a mã của thần thiếp!"
Như Ý cố hết sức để nói.
"Bao nhiêu lần nàng dùng thân phận hoàng hậu để khắc chế trẫm, chèn ép trẫm, trẫm đang suy nghĩ, cho tới bây giờ trẫm không muốn nàng làm hoàng hậu, trẫm chỉ nguyện ở cùng một chỗ với nàng, không khi dễ lẫn nhau."
"Kết quả là thần thiếp không bằng người khác?"
"Thì ra chuyện không khi dễ lẫn nhau đã không đạt được từ lâu!"
"Cho nên ngay từ đầu thần thiếp đã sai rồi!"
"Không, không, là trẫm sai! Nàng đừng đau lòng, đừng khổ sở!" Hoàng thượng cố gắng trấn an trái tim bị chia năm xẻ bảy của nàng.
"Là trẫm ép nàng quá nhiều, trẫm tổn thương nàng quá sâu!" Như Ý không muốn nghe tiếp, nàng cố gắng thoát ra.
"Người là hoàng thượng nói cái gì, làm cái gì cũng đúng! Là lỗi của thần thiếp, chuyện cho tới bây giờ, chính xác cho tới bây giờ đều là thần thiếp, người si nói mộng!" Hắn sợ nàng tức giận, thuận theo ý buông nàng ra.
Hắn đắp chăn lên cho nàng, sau khi nhìn nàng bình tĩnh lại, hắn mới có dũng khí nắm tay nàng: "Đừng buồn nữa, là trẫm không đúng, là trẫm không tốt, để cho a mã của chúng ta chịu khổ, còn làm cho nàng buồn."
Nàng nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy bóng dáng của hắn một lần nữa: "Đó là a mã của thần thiếp."
Hoàng thượng nhất thời không trả lời được, hắn có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt đỏ hồng của nàng: "Còn đau sao?"
Như Ý rút tay về: "Không đau nữa, dù sao cũng không phải chưa bị hoàng thượng đánh!"
Hắn nghẹn ngào đau lòng, năm đó hắn làm sao có thể vì một Hàn Hương Kiến mà đánh nàng?
Làm thế nào điều này lại xảy ra? Làm sao lại xảy ra?
Như Ý lặng lẽ nói: "Từ nay về sau, cadi gọi là tiền triều hậu cung của hoàng thượng, cái gọi là giang sơn thịnh thế của người, còn vì hài tử, thần thiếp cùng hoàng thượng, ngoài mặt tương kính như tân, dư thừa, tất cả bỏ qua!"
Như Ý sợ hắn chưa từ bỏ ý định: "Đã nói như vậy, nói nhiều vô ích, hoàng thượng muốn làm gì tùy người!"
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một cái chết!
Sau ngày đó, hắn không bước vào Cửu Châu Thanh Yến nửa bước nữa.
Nhìn nàng kiên định như vậy, hắn đang nghĩ, giữa bọn họ đã thật sự đến bước này sao?
Nói không buồn là giả!
Lúc trước, Hàn Hương Kiến nói chính hắn không rời bỏ Như Ý được, lúc trước hắn sợ lòng của Như Ý hướng về một nam nhân khác, mâu thuẫn đến cực điểm!
Bây giờ, trái tim của Như Ý bao gồm cả người nàng dường như thực sự muốn rời khỏi là hắn! Lời nói của nàng thẳng thắn quyết liệt như thế, trên mặt nàng nhìn không ra bất kì hỉ nộ ái ố nào, đồng thời, cũng thật sự nhìn không ra một chút để ý.
Dung Bội làm theo sự phân phó của Như Ý, mấy ngày nay an tâm tĩnh dưỡng, không thất bất kì người nào.
Như Ý sợ Hải Lan lo lắng, cố ý sai Tam Bảo đến Tử Hà điện một chuyến, nói cho Hải Lan biết, tất cả đều ổn.
Dung Bội trong lòng thay Như Ý cảm thấy khổ sở, sáng sớm hôm đó, nàng nhìn Như Ý đọc xong bức mật thư kia, tâm tình sa sút, kìm nén nước mắt để nàng đi ra ngoài.
Lão gia chết có ẩn tình khác, phu nhân cùng thiếu gia tiểu tỷ trong nhà đều không biết chuyện, nương nương phân phó không thể để lộ tin đồn, bản thân đem tất cả những thứ này kìm nén lại, đổi lại ai cũng đau lòng, đổi lại ai cũng chịu không nổi.
Huống chi giấu diếm nàng cùng lừa gạt chân tướng nhiều năm như vậy, cư nhiên là hoàng thượng.
Đây là điều nương nương tuyệt đối không nghĩ tới,