Cho đến ngày hôm sau khi trời sáng, trong phòng ngủ của Trường Xuân cung mới có động tĩnh, hoàng thượng mơ màng mở mắt ra, nhìn thoáng qua người bên cạnh, vốn tưởng rằng không có gì kỳ lạ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua ngày càng rõ ràng trong đầu của hắn, lúc này hắn mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Hắn mở to mắt, không biết là gặp chuyện gì, hắn nhìn Lang Hoa bên cạnh như gặp phải kẻ thù.
Hắn giật mình ngồi dậy, Lang Hoa bị kinh hãi, mới chậm rãi đứng dậy, còn chưa đợi nàng mở miệng, hắn liền lạnh lùng nói: "Tối qua nàng làm cái gì?"
Nàng ta cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Khi đó nàng ta bất chấp phản ứng, bất chấp làm đến cuối cùng, bây giờ mới biết mình bị hạ dược.
Nàng ta sững sờ vài giây mới run rẩy mở miệng: "Hoàng thượng....!thần thiếp không biết."
Nàng ta hơi nghiêng đầu, liền trực tiếp đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào trong lòng nàng ta khiến nàng ta cảm thấy rất đau đớn, giây tiếp theo nàng ta liền quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Đầu Ngọt Ngào
2.
Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.
Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
"Nàng làm bạn với trẫm nhiều năm như vậy, trẫm cho rằng mình hiểu rất rõ về nàng, trẫm vẫn cho rằng, hoàng hậu thân là trung cung, tuyệt sẽ không dùng thủ đoạn như vậy." Hắn vừa nói xong, giây tiếp theo bàn tay to lớnhắn bóp cổ nàng ta, làm cho nàng ta gần như hít thở không thông: "Tiện phụ!"
Mặc dù Lang Hoa rất sợ hãi, mặc dù mấy giây trước đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ làm gì nàng ta, nàng dùng sức đẩy tay hắn ra nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, nàng ta khó khăn ho khan một tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không có...."
"Nàng nghe kỹ cho trẫm, về sau trẫm sẽ không đặt chân đến Trường Xuân cung nửa bước, càng không muốn nhìn nàng nhiều hơn một chút! Nàng vẫn sẽ là hoàng hậu, là hoàng hậu được Đại Thanh công nhận, là hoàng hậu của Tử Cấm thành, nhưng không còn là hoàng hậu của trẫm nữa!"
Nàng ta dần dần ngừng giãy dụa, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, chảy xuống theo gò má, rơi xuống cổ, rơi xuống bàn tay của hoàng thượng, lúc này hắn mới chậm rãi buông tay ra, gọi Lý Ngọc đi theo vào trắc điện thay quần áo.
Mãi cho đến khi hoàng thượng rời đi, Tố Luyện đi vào, thấy Lang Hoa ngẩn người ngồi trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần.
Ả ta có chút không đành lòng, bưng nước lên, muốn khuyên nàng ta uống một ít nước, Lang Hoa cầm lấy cốc nước, tức giận ném xuống đất: "Là ai! Là ai muốn hại bổn cung!"
Nói xong Lang Hoa ho khan sắp không thở nổi, Tố Luyện tiến lên vỗ ngực nàng ta: "Nương nương, đừng tức giận."
"Là Ô Lạp Na Lạp thị......!Nhất định là Ô Lạp Na Lạp thị.
Nhất định là cô ta!" Lang Hoa mím môi, Tố Luyện nghe nàng ta nói, vội vàng nói: "Nương nương, không thể! Bây giờ hoàng thượng đang tức giận, nếu là lúc này tùy tiện động thủ, sẽ bất lợi với người!"
Sau ngày đó gần một tháng hoàng thượng cũng không đến hậu cung, cũng không lật thẻ bài triệu phi tần thị tẩm.
Chỉ ở Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ thượng triều cũng chỉ phê duyệt tấu chương, cố gắng hết sức để làm dịu tâm trí của mình.
Hắn hận hoàng hậu mất đi phong thái của trung cung, không thể làm gương cho phi tần lục cung và nữ tử trong thiên hạ.
Hắn lo lắng nếu việc này truyền tới lỗ tai người khác, sẽ gây ra rất nhiều lời đồn phiền toái, cũng sợ chuyện này kinh động đến Phú Sát thị, khiến cho tiền triều hậu cung nghị luận sôi nổi.
Cuối cùng chính là từ một người, trong lòng hắn rất rối bời, hắn không dám đối mặt với Như Ý, cũng không dám nghĩ đến nghe hắn thị tẩm hoàng hậu sẽ có phản ứng gì, không biết khi hắn đối mặt với nàng sẽ có tâm trạng gì.
Cho nên hắn chỉ có thể tận lực trốn tránh những chuyện hỗn loạn cùng phiền lòng này.
Hắn nhốt chính mình trong Dưỡng Tâm điện, tìm kiếm một khoảng thời gian thanh tĩnh tâm hồn, cho dù là một thời gian ngắn ngủi cũng tốt.
Nhưng hắn cũng không biết, Như Ý không chỉ biết việc này, còn biết rất rõ ràng, chỉ có điều không giống như trong suy đoán của hắn.
Ngược lại nàng không quan tâm đến, tranh thủ khoảng thời gian "gió êm sóng lặng" này, tranh thủ thời gian làm việc quan trọng.
Cuối cùng vào một buổi chiều bầu trời mây đen dày đặc, người của Dực Khôn cung tự mình tới gặp hoàng thượng, lúc đó hắn đang gấp lại quyển tấu chương cuối cùng, đặt bút trên nghiên mực, ôm đầu có chút rối loạn, nghe được thanh âm bên ngoài, trong nháy mắt có chút kích động.
Nhị Tâm cũng không nói rõ ràng, hoàng thượng liền đi đến Dực Khôn cung.
Tính ra đã 40, 50 ngày hắn không đến hậu cung.
Lúc đi vào sân Dực Khôn cung, trên trời còn vang lên vài tiếng sấm, bên cạnh trắc điện bày mấy chậu hoa đang lay động dưới gió lớn thổi qua, hắn không nhìn nhiều, cửa thấy Như Ý đang cúi người hành lễ, bên cạnh còn có một cung nữ đang quỳ, chỉ cúi đầu im lặng không nói gì.
Hắn bảo Như Ý đứng dậy, vừa định giơ tay kéo nàng dậy, nàng đã lùi về phía sau vài bước, chỉ vào chiếc ghế có đệm màu xanh bên cạnh nói: "Hoàng thượng ngồi đi."
Trong lòng hắn có chút mất mát, nhưng lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống ghế nói: "Gần đây thân thể trẫm không tốt, tấu chương lại rất nhiều, không thường xuyên đến thăm nàng."
Như Ý cười nhạt: "Không sao." Nàng chỉnh lại vạt áo, nói chuyện quan trọng: "Hoàng thượng còn nhớ rõ lúc đông tuần, Vĩnh Giác bị bệnh không?"
"Đương nhiên trẫm nhớ rõ." Hắn liếc nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất, cho ràng cô ta có liên quan đến chuyện này, hỏi một câu: "Đây là ai?"
Như Ý bảo cung nữ kia ngẩng đầu lên, chỉ vào cô ta: "Cô ta tên là Dao Linh, là cung nữ hầu hạ trong Dực Khôn cung.
Thần thiếp đã điều tra rõ, ngày đó Vĩnh Giác bệnh nặng, không phải ý trời, mà là do có người hại."
"Đây là cung nữ của Dực Khôn cung?" Như Ý ngje vậy nhìn hoàng thượng, không rõ hắn muốn nói gì.
Nhân cơ hội này hắn lải nhải nói nhảm rất nhiều: "Người trước đó đưa đến Dực Khôn cung đều là trẫm đích thân phân phó người đến trước mặt để nàng xem, hơn nữa cũng điều tra lai lịch của bọn họ.
Cung nữ này nhìn rất lạ."
Như Ý có chút không thoải mái, nàng cũng biết hắn muốn mượn cơ hội này lấy lòng nàng, nhưng bây giờ nàng không còn tâm trạng quan tâm những chuyện này, gật đầu: "Đây là người Nội Vụ Phủ đưa đến."
Hoàng thượng quay đầu nhìn Dao Linh quỳ trên mặt đất: "Mau nói ra, nói rõ ràng cho trẫm!"
"Nô tỳ bị oan, chuyện này không phải nô tỳ làm, nô tỳ chỉ là một nô tỳ thấp kém, sao có thể nghĩ đến chuyện hãm hại hoàng tử?"
"Ngươi không cần phải ngụy biện nữa!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh, gió lớn thổi vào trong tẩm điện, Hải Lan dẫn theo một cung nữ, tức giận bất bình đi vào trong tẩm điện, hành lễ nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng có một chuyện quan trọng muốn nói."
Hải Lan chỉ vào cung nữ trước mặt: "Đây là cung nữ trong cung của thần thiếp, tên là Bích Vân.
Hoàng thượng nhìn xem, có vào phần giống với Dao Linh của Dực Khôn cung."
Hoàng thượng liếc nhìn vài cái, lạnh lùng gật đầu ra hiệu cho Hải Lan tiếp tục nói.
"Từ khi tỷ tỷ hồi cung, thần thiếp vẫn nghi ngờ chuyện ngày đó là có người cố ý làm, sau đó kêu tỷ tỷ điều tra.
Sau đó người trong cung của thần thiếp cũng điều tra rất lâu mới phát hiện một ít dấy vết sót lại.
Ở trong góc thiên điện Diên Hi cung phát hiện một cái cúc áo, mà cúc áo này chính là cúc áo bị mất trên tay áo của Dao Linh." Nói xong, Hải Lan giơ cánh tay Dao Linh lên, cô ta giãy giụa, nhưng bị Hải Lan đè xuống không thể nhúc nhích, ánh mắt có chút bất thường, trong miệng không ngừng nói chỉ là trùng hợp.
Hải Lan tức giận tát vào mặt Dao Linh, trên mặt cô ta in năm vết ngón tay rõ ràng: "Chuyện đã tới mức này ngươi còn dám ngụy biện! Bổn cung cho ngươi một cơ hội, chính bản thân ngươi đã làm cái gì, chính miệng nói ra, nếu không, đừng trách bổn cung không khách khí!"
"Nói!" Dao Linh bị tiếng hét của hoàng thượng dọa cho cả người run lên, tiến lên mấy bước dập đầu nói: "Xin Hoàng thượng cùng Nhàn quý phi nương nương thứ tội, những việc này đều là do nô tỳ làm ra, nhưng nô tỳ cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."
"Nực cười!" Như Ý đứng lên, đến gần vài bước: "Bổn cung và ngươi vốn không quen biết, không oán không thù, vì sao ngươi muốn hại hài tử của bổn cung?"
"Nô tỳ,