Khi Lý Ngọc vào truyền tin, thái hậu đang dùng bữa tối cùng Lang Hoa, xử lý chuyện tổ chức yến tiệc tất niên, trong phòng đặt mấy cái lò sưởi, vừa vào cửa, liền có thể cảm nhận được hơi ấm đập vào mặt, tựa như mùa xuân vậy.
"Nô tài thỉnh an thái hậu, hoàng hậu nương nương." Lý Ngọc Tất cung kính hành lễ, những lời tiếp theo khiến thái hậu và hoàng hậu kinh ngạc.
"Hoàng thượng phân phó nô tài đến truyền chỉ, Thanh Anh phong làm Nhàn quý nhân, ban cho Dực Khôn cung."
Chén trà trong tay Lang Hoa lắc lư một chút, suýt chút nữa cầm không chắc rơi xuống mặt đất: "Thanh Anh cách cách?"
"Là Ô Lạp Na Lạp thị?" Thái hậu vừa nghe cái tên này liền nhớ tới mấy năm trước khi hoàng thượng chọn phúc tấn đã phát điên vì nàng.
"Đúng vậy, là nữ nhi của Na Nhĩ Bố đại nhân, Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh."
"Thánh chỉ của hoàng thượng từ đâu mà ra? Ai gia nghe nói Thanh Anh này đã lâu không ở kinh thành."
"Đúng là không ở kinh thành, mấy ngày trước khi hoàng thượng đi tuần tra, tình cờ tìm được nhà của Thanh Anh cách cách, liền tự mình hạ chỉ phong làm quý nhân."
Lang Hoa không nói gì, thái hậu liếc nhìn nàng ta một cái, chỉ thấy ánh mắt nhìn về nơi khác, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ngoại trừ Trường Xuân cung là nơi đế hậu đại hôn ở, khắp cung chỉ có Dực Khôn cung là hoa lệ nhất, lại gần sát phía sau Dưỡng Tâm điện của hoàng thượng, hiện giờ nàng chỉ được phong làm quý nhân đã được hoàng thượng ban cho Dực Khôn cung, có thể thấy được đối với nàng có bao nhiêu coi trọng.
"Hoàng hậu đang suy nghĩ gì vậy?"
"Hồi hoàng ngạch nương, nhi thần đang suy nghĩ, phân vị của Ô Lạp Na Lạp thị chỉ là quý nhân, ở Dực Khôn cung có ổn hay không."
"Hoàng thượng đích thân ban Dực Khôn cung cho nàng ta, con ngăn cản được hoàng thượng sao? Hơn nữa cũng chỉ là một quý nhân nhỏ nhoi, hoàng hậu không cần để ý đến."
"Vâng, nhi thần hiểu rồi."
"Trong hậu cung này, cho tới bây giờ không phải có rất nhiềy cây sao, chẳng qua là loạn hoa khiến người khác si mê mà thôi." Thái hậu nhìn Lang Hoa nói.
Bởi vì vừa mới có tuyết rơi, không thể đi đường thủy, hồi cung liền đổi đường bộ.
Từ sau ngày hoàng thượng hạ chỉ, ác nô tài hậu hạ Thanh Anh thu dọn đồ đạc suốt đêm, đi theo xe ngựa.
Xe ngựa đi về phía trước trên con đường đầy đá, A Nhược ngồi bên cạnh Thanh Anh, chỉ cảm thấy hai mắt nàng vô thần, chỉ nhìn chằm chằm phía trước ánh mắt không chớp, thỉnh thoảng còn thấy nước mắt trong mắt nàng, mỗi lần A Nhược muốn hỏi, nàng liền lau nước mắt đi.
"Nương nương, hoàng thượng đã phái người đến phủ thông báo, lúc này lão gia cùng phu nhân đều đã biết, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Thanh Anh liếc nhìn A Nhược một cái: "Cis gì mà phải vui vẻ?"
"Nô tỳ không nói nữa, chỉ là nương nương đối với hoàng thượng như vậy, cũng không thay đổi thái độ, vạn nhất...."
"Chuyện của ta ngươi cũng không cần hỏi quá nhiều." Thanh Anh nhìn tay áo liền nói.
Trải qua mấy ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến cửa Tử Cấm Thành, từ trong xe ngựa nghe thấy âm thanh bên ngoài, cổng Tử Cấm Thành được mở ra, cánh cửa màu đỏ thẫm lộng lẫy, tiếng khóa đồng va chạm cửa lớn dễ nghe mà thanh thúy, nhưng không ai nghĩ, cánh cửa này giam cầm bao nhiêu nữ nhân....!Xe ngựa tiếp tục di chuyển, cứ như vậy, trong lòng âm thầm nghĩ, cứ