Tề Nhữ cẩn thận bắt mạch cho Vĩnh Liễn, trong Trường Xuân cung yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám nói một câu, Lang Hoa vẫn khóc như cũ, Tố Luyện cầm khăn tay đungw bên cạnh hầu hạ, không ngừng an ủi nàng ta: "Nương nương, nhị a ca nhất định sẽ không có chuyện gì, người phải thả lỏng, ngàn vạn lần phải chú ý đến phượng thể."
Đợi Tề Nhữ bắt mạch xong, Lang Hoa cẩn thận hỏi: "Tề thái y, rốt cuộc Vĩnh Liễn thế nào rồi?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, từ khi nhị a ca ở trong bụng mẹ đã yếu ớt, trời sinh thể chất yếu ớt, hiện giờ tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng vẫn bị nhiễm phong hàn, đã phát bệnh thành hen suyễn, về sau sợ là không thể cưỡi ngựa bắn cung.
Chỉ có thể cẩn thận nuôi dưỡng, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất."
"Hen suyễn? Vĩnh Liễn là hoàng tử hoàng thượng rất kỳ vọng, lại còn là đích tử, một đứa trẻ chỉ giỏi văn không giỏi võ, làm sao có thể trợ giúp hoàng thượng?" Lang Hoa nghe Tề thái y bẩm báo, đau lòng nói.
"Nương nương, nhị a ca thông tuệ, giỏi văn cũng rất xuất sắc." Tố Luyện ở một bên an ủi.
"Làm phiền Tề thái y nhất định phải chữa trị cho Vĩnh Liễn thật tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai sót."
"Thần và toàn bộ cái thái y khác nhất định dốc hết y thuật đã học được cả đời chữa trị cho nhị a ca! Chỉ là bây giờ đang là mùa xuaqn, chứng hen suyễn của nhị a ca rất nghiêm trọng, nhất định không thể tiếp xúc với những thứ giống như phấn hoa, cùng hoa bông lau, người nhất định phải cẩn thận!"
"Bổn cung đã biết, đa tạ Tề thái y nhắc nhở."
Bệnh của Vĩnh Liễn ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày Lang Hoa đều tự mình ngồi bên giường chăm sóc Vĩnh Liễn, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.
Các nô tài hậu hạ cũng đã khuyên nàng ta, nhưng một câu nàng ta cũng không nghe lọt tai, phái thêm người đến hầu hạ hắn, đồ đạc Vĩnh Liễn dùng đều phải kiểm tra kĩ càng, Lang Hoa đặt hết tâm tư trên người Vĩnh Liễn, mà lúc này bên phía Cảnh Sắt lại không đủ người hầu hạ.
Hoàng thượng biết bệnh tình của Vĩnh Liễn lo lắng không thôi, ngày ngày đến Trường Xuân cung thăm hỏi tình trạng của Vĩnh Liễn.
Từ đầu mùa xuân tới giờ,