Hòng thượng vừa tiến vào cửa Dực Khôn cung liền thấy Thanh Anh đứng ở cửa chờ mình, nhìn qua có vẻ rất vui, hắn đi đến bên cạnh nàng, Thanh Anh đang muốn hành lễ hoàng thượng đã nhanh tay cản nàng lại: "Ở trước mặt trẫm không cần hành lễ, ngoài cửa gió lớn, đừng đứng chờ trẫm."
"Hoàng thượng nên nhớ người vừa mới khỏi bệnh, phải mặc thêm xiêm y dày." Hoàng thượng quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, giọng điệu nói chuyện cực kỳ ôn nhu.
Hắn cùng nàng đi vào trong tẩm cung, lúc này phòng bếp nhỏ của Dực Khôn cung liên tục đem đồ ăn lên: "Hoàng thượng mau nếm thử tay nghề phòng bếp ở cung thần thiếp thế nào?"
Hoàng thượng gắp gà hạnh nhân kia lên ăn thử một miếng, nói không tệ, Thanh Anh múc canh hạt sen ở trước mặt hắn: "Hai ngày nay hoàng thượng uống thuốc trong miệng sẽ cảm thấy đắng, cho nên thần thiếp cố ý phân phó bọn họ làm canh hạt sen này, còn thêm đường phèn vào, có thể trừ khí nóng trong người, hoàng thượng mau nếm thử." Nhìn Thanh Anh quan tâm mình như vậy, hắn cầm thìa kiên nhẫn uống xong lại múc đầy một bát.
Sau bữa tối A Nhược và Nhị Tâm hầu hạ Thanh Anh tắm rửa, nàng tắm rửa xong thay tẩm y vào cửa, nhìn hoàng thượng đang dựa vào giường đọc một quyển "Đạo Đức kinh", hắn thấy nàng đi vào vội vàng buông sách xuống nắm lấy tay nàng, Thanh Anh liền nói: "Có phải thần thiếp quấy nhiễu hoàng thượng hay không?"
Thanh Anh biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi.
Hoàng thượng tiếp lời nàng: "Đúng, trẫm đang bị quyển sách thu hút."
"Vậy thần thiếp tới thiên điện, không quấy nhiễu hoàng thượng nữa."
Nói xong nàng quay người đi ra phía cửa, hoàng thượng kéo nàng trở về, sức lực hai người chênh lệch rất lớn, đợi nàng phản ứng lại đã bị hắn đè dưới thân, hắn vùi đầu vào mái tóc của nàng lẳng lặng ngửi: "Trên người nàng thật thơm."
"Dực Khôn cung vẫn đốt trầm thủy hương, thời gian dài trên người thần thiếp dính mùi của trầm thủy hương cũng không có gì lạ."
"Trẫm rất thích mùi này của nàng." Giọng điệu mập mờ của hắn phả lên mặt nàng khiến sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, Thanh Anh dùng hai tay vòng qua cổ hắn: "Không phải hoàng thượng nói sẽ không đến Dực Khôn cung nữa, cũng không triệu thần thiếp thị tẩm sao?"
"Ngày đó trẫm tức giận nên nhất thời nói sai, nay chính thức thu hồi, được không?" Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, lời nói đầy sủng nịnh.
Thanh Anh làm bộ không để ý tới hắn, hoàng thượng tiếp tục nhận sai nói: "Là trẫm sai được không? Tuy nhiên, nếu nàng không muốn đi ngủ...."
Hắn liếc nhìn nàng đầy xấu xa, nửa câu còn chưa nói hết đã khơi dậy hứng thú của nàng: "Tuy nhiên cái gì?"
"Tuy nhiên nàng đang rất hạnh phúc."
Thanh Anh ngượng ngùng cười, hoàng thượng kéo màn che xuống, tham lam hôn lên mặt nàng, dường như cảm nhận được phản ứng của nàng càng khơi dậy dục vọng của hắn, gắt gao đè nàng dưới thân.
Sau một trận mây mưa, nàng giống như một con mèo nằm trong lòng hắn, hắn vuốt ve sống lưng của nàng, hơi thở ấm áp phả lên tai khiến nàng đỏ bừng: "Còn chưa ngủ?"
Thanh Anh tự mình kéo cánh tay của hoàng thượng đặt lên mặt, ôm eo hắn nói: "Thần thiếp nghe nói hôm đó thần thiếp ngã từ trên cao xuống, mỗi đêm hoàng thượng đều đến tự mình bôi thuốc cho thần thiếp, nhưng vì sao lại không cho thần thiếp biết?"
"Làm là làm, không