Liên tiếp mười ngày, tin tức Nhàn phi độc sủng truyền khắp hậu cung, Vĩnh Liễn bất hạnh qua đời mấy tháng, Lang Hoa là hoàng hậu đứng đầu lục cung, cũng phải phấn chấn tinh thần chủ trì đại cục, nhất là nghe nói hoàng thượng sủng ái Nhàn phi, nàng ta là hoàng hậu, trong lòng vẫn cảm thấy ghen tị, vì thế liền khôi phục lệ thỉnh an mỗi sáng.
Sáng sớm hôm đó Thanh Anh đứng dậy hầu hạ hoàng thượng: "Trẫm đi thượng triều."
"Được, lát nữa thần thiếp cũng muốn đến Trường Xuân cung thỉnh an."
"Được." Hoàng thượng liếc nhìn nàng một cái: "Sao lại ăn mặc đơn giản mỏng manh như vậy, nàng bệnh nặng một thời gian dài mới khỏi, mặc dù bây giờ đã là mùa xuân, nhưng cũng phải mặc y phục dày dặn."
"Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.
Thần thiếp còn phải đến Trường Xuân cung thỉnh an, nếu không sẽ trễ giờ."
"Không sao, mau đi mặc thêm y phục, sau đó mới rời đi.
Trẫm đi trước." Hoàng thượng ôm bả vai của Thanh Anh: "Nàng bị cảm lạnh trẫm sẽ rất đau lòng."
Thanh Anh cúi đầu cười: "Thần thiếp đã biết, hoàng thượng mau đi đi."
Bên ngoài Trường Xuân cung xuân ý nồng đậm, đợi đến khi Lang Hoa trang điểm xong, từ trong tẩm điện đi ra, các phi tần đã chờ đợi ở ngoài.
Hôm nay Lang Hoa mặc một bộ xiêm y màu vàng ấm áp, búi tóc rất đẹp, Tố Luyện cùng Liên Tâm đi theo phía sau.
Lang Hoa liếc nhìn Thanh Anh còn chưa đến, chuẩn bị ngồi xuống phượng tọa, lúc này Thanh Anh mới đi từ bên ngoài vào, nàng đến trễ, liền xin lỗi: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đến trễ, xin hoàng hậu nương nương thứ tội."
Lang Hoa còn chưa mở miệng, Hi Nguyệt đã nói: "Bây giờ Nhàn phi muội muội đã khác, ngay cả đến Trường Xuân cung thỉnh an cũng khác so với các phi tần." Từ nhỏ cơ thể Hi Nguyệt sợ lạnh, hiện giờ đã là mùa xuân nhưng vẫn mặc y phục dày dặn hơn người khác, miệng anh đào cùng lông mày tỉa tỉ mỉ càng khiến cô ta thanh tú hơn.
Nói xong, đáy mắt Hi Nguyệt xuất hiện một tia khinh bỉ.
Thanh Anh liếc nhìn cô ta một cái: "Thần thiếp không cố ý đến trễ, chỉ là thần thiếp bệnh nặng mới khỏi, hoàng thượng dặn dò thần thiếp mặc thêm y phục nên mới đến trễ." Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Lang Hoa: "Không biết thần thiếp nên nghe theo hoàng thượng hay là hoàng hậu nương nương?"
Lang Hoa cười nói: "Đương nhiên lấy tâm ý của hoàng thượng làm đầu.
Bây giờ Nhàn phi muội muội được phong phi, lại được hoàng thượng sủng ái, bổn cung thật sự là vì muội mà cảm thấy vui vẻ, lễ sắc phong cũng chỉ còn 2 ngày nữa."
Thanh Anh khẽ cười nói: "Nói cho cùng thần thiếp vẫn không có phúc khí so với nương nương cùng các vị tỷ muội, vừa mới vào cung liền xui xẻo như vậy, nhất định là kéo thêm điềm xấu cho yến tiệc.
Thần thiếp vốn còn tưởng rằng đời mình đã kết thúc, nhưng may mắn được ông trời chiếu cố, mới có thể khỏi bệnh."
"Yo, Nhàn phi tỷ tỷ phúc trạch thâm hậu, trong lúc tỷ tỷ sinh bệnh, hoàng thượng đối với tỷ tỷ cũng là vạn phần nhớ nhung, ngày nào cũng đích thân chăm sóc tỷ tỷ, tần thiếp cũng là thực sự hâm mộ tỷ tỷ." Ngọc Nghiên nghịch hộ giáp trên tay, ngẩng đầu nhìn nàng, cô ta trang điểm rất đậm, vừa nhìn thấy đã có vẻ quyến rũ mê người.
"Có phúc trạch của hoàng thượng che chở, nói như vậy, hoàng hậu cùng Tuệ phi tỷ tỷ, cùng với các vị muội muội đang ngồi đây mỗi ngày đều cầu phúc cho