Thời điểm Tố Luyện cùng Lang Hoa đi đến Từ Ninh cung, mặt trời đã lên cao, phút này ánh mặt trời rất tốt, chiếu rọi lên đỉnh bích ngói vàng của Từ Ninh cung, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Phúc Già nghênh đón nàng ta vào trong điện, thái hậu đang ngồi ở giữa, trong lòng ôm một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, lấy bưởi bày trên bàn ăn.
"Nhi thần xin thỉnh an hoàng ngạch nương." Lang Hoa thấy sắc mặt của thái hậu không có tức giận, cũng không khác gì thường ngày, liền thỉnh an theo thường lệ, thái hậu ban tọa cho Lang Hoa, sai người dâng trà lên.
"Không biết vì sao hôm nay hoàng ngạch nương cho gọi nhi thần đến Từ Ninh cung?"
"Hoàng hậu ngươi làm được việc này, cũng đủ rồi!" Thái hậu nhìn Lang Hoa, giọng nói thấp hơn so với lúc trước, tiếng quát này khiến Lang Hoa thập phần kinh hãi.
"Khoing biết..." Lang Hoa còm chưa nói xong nửa câu đã bị thái hậu chặn lại: "Không biết? Ngươi là người đứng đầu lục cung, quản lý hậu cung, làm tấm gương tốt cho hậu cung là trách nhiệm của ngươi, ngươi nhìn xem ngươi chậm trễ đến mức nào.
Chuyện đó, ngươi nghĩ ai cũng không biết, phải không? Làm loạn ở Trường Xuân cung như vậy, còn để hoàng thượng bắt ngay tại trận, hoàng hậu, ngươi làm việc theo tính tình của mình quá rồi."
"Hoàng ngạch nương, nhi thần biết sai, nhi thần cũng là muốn tìm một kết thúc đẹp cho Liên Tâm, không ngờ....!Sau này nhi thần nhất định sẽ suy nghĩ chu toàn."
"Ừ." Thái hậu gật đầu, sau đó tầm mắt dời khỏi người nàng ta, nhìn chằm chằm con mèo trong lòng xuất thần lại nói: "Mấy ngày nay hoàng thượng đến hậu cung, hơn phân nửa cũng đều ở chỗ Nhàn phi, hoàng hậu ngươi nói không chừng sẽ bị người ta nghị luận.
Hậu cung lấy con nối dõi làm đầu, ngươi là hoàng hậu, càng phải làm gương.
Hiện giờ dưới gối ngươi chỉ có một nữ nhi, phải có thêm đích tử mới tốt."
"Hoàng ngạch nương, hoàng thượng muốn đi đâu nhi thần cũng không quản được, cầu xin người khuyên