Tâm tình của hoàng thượng nôn nóng bất an, Dưỡng Tâm điện cách Dực Khôn cung không xa, rất nhanh hoàng thượng đã đi đến Dực Khôn cung, còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng kêu la đau đớn không ngừng của nữ tử trong điện, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị dao đâm, đau đến mức hắn sắp không thở nổi.
Hắn đi vào tẩm điện, đi đến bên cạnh Như Ý, thấy sắc mặt nữ tử nằm trên giường đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, thống khổ kêu hét, hắn đi đến nắm tay nàng: "Như Ý, trẫm đến rồi, trẫm ở đây...."
"Hoằng Lịch ca ca..." Như Ý nắm chặt tay hắn, bởi vì dùng sức rất nhiều nên ngón tay của hắn bị nàng nắm chặt đến mức chuyển sang màu trắng bệch, vẻ mặt của nàng đau đớn không chịu nổi, nước mắt chảy xuống khóe mắt: "Hài tử của chúng ta không còn.
Không còn nữa....!Thần thiếp còn chưa kịp nói với người chúng ta đã có con, hài tử đã rời bỏ chúng ta, chúng ta sẽ không bao giờ có con nữa....." Nói xong, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn cảm xúc kích động khiến cả người nàng run rẩy không ngừng.
Trên mặt hắn có vẻ đau khổ hơn nàng, còn có sự phẫn nộ không che giấu được.
Hắn quay đầu nhìn Giang Dữ Bân: "Có cách nào cứu chữa không?"
"Hồi hoàng thượng, nương nương đã uống thuốc đoạn tử..."
"Trẫm biết!"
"Nhưng may mắn liều lượng nương nương dùng cũng không nhiều, sau khi cảm thấy không khỏe lập tức phái người đi gọi vi thần, nhưng độc tính này sẽ làm tổn hại thân thể, hiện giờ chỉ có một biện pháp.
Đó chính là...!Chính là thông qua châm cứu, chuyển độc tính trong cơ thể nương nương vào cơ thể của thai nhi, như vậy sẽ có lẽ có thể bảo vệ được nương nương."
Nhị Tâm sợ hãi khóc lóc quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: "Hoàng thượng, là nương nương uống thuốc an thai Tố Luyện bên cạnh hoàng hậu nương nương đưa tới, nhất định là thuốc kia có vấn đề.
Nhưng cũng may nương nương uống hai ngụm liền cảm thấy rất đắng không uống nữa, lúc này đúng lúc thái y đi tới..."
"Giang Dữ Bân, trẫm lệnh cho ngươi, cho dù phải dùng biện pháp gì, nhất định phải giảm bớt độc tính trong cơ thể Như Ý, ngươi chữa trị không tốt cho nàng, trẫm nhất định sẽ lấy đầu ngươi! Nhị Tâm, đến Thái Y Viện gọi thêm thái y!"
Giang Dữ Bân sợ hãi nói "Vâng." liền bắt đầu châm cứu.
"Con của ta...!Đừng!" Như Ý đau khổ hét lớn, nỗi đau tinh thần cùng nỗi đau thể xác hòa làm một, nắm lấy tay hoàng thượng: "Đừng....!chúng ta sẽ không bao giờ có con nữa..."
"Như Ý, ngoan, nghe lời trẫm.
Không phải nàng tin tưởng Giang Dữ Bân nhất sao, hắn sẽ chữa khỏi cho nàng, chúng ta sẽ có con." Hoàng thượng dừng