Cho đến khi âm thanh bên ngoài nhỏ dần, khôi phục trạng thái yên lặng như tờ, Như Ý đứng dậy, đi lấy long tiên hương bị thêm thuốc tránh thai buổi sáng, tức giận múc một thìa lớn, để vào lư hương sứ trắng trước mặt, chỉ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, giờ phút này bị nàng thêm nhiều hương như vậy, đầu tiên là dần dần biến mất, sau đó lại tiếp tục cháy, so với lúc trước cháy càng ngày càng mạnh.
Mùi hương nồng đậm từ từ bay vào mũi nàng, nàng không kháng cự, còn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, lẳng lặng nói: "Thật thơm."
Nàng đứng cách lư hương trắng chưa đầy một thước, lẳng lặng không lên tiếng, ngửi thấy mùi hương nồng đậm này bay vào mũi, lông mi lại đẫm nước mắt, giờ phút này lông mi cong vút không ngừng run rẩy, trong lòng đau đớn như bị xé rách.
Như Ý cười khổ nói: "Thì ra, kết quả vẫn là không tin tưởng ta......!Ta không cần hài tử, long tiên hương này, thật là tốt."
Nàng tự ép buộc bản thân, cả chiều không ngừng đốt lư hương, cho dù là hương bên trong chưa cháy hết cũng bỏ thêm vào, đồ trong tẩm điện đều bị dính mùi, nàng cũng vậy.
Nhị Tâm nhìn khói mù mịt bên cửa sổ, mùi hương từ khe cửa sổ xộc vào mũi, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Nàng