Hôm nay Như Ý sợ hắn đến, sớm đã dùng bữa tối xong, khóa cửa một mình ở trong phòng, chờ đến lúc hắn đến, hỏi qua Nhị Tâm, biết nàng đã dùng bữa, hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Hắn đi đến cửa, yêu cầu nàng mở cửa ra cho hắn đi vào nói chuyện với nàng.
"Như Ý, nàng mở cửa có được không? Là trẫm, trẫm đến nói chuỵen với nàng."
"Như Ý, trẫm có lỗi với nàng, không nên nhất thời tức giận, càng không nên khi sự tình chưa rõ lại đi nghi ngờ nàng, trẫm biết nàng chịu ủy khuất, mau mở cửa ra, trẫm đi vào nói rõ ràng với nàng, được không?"
"Như Ý, nàng có thể mở cửa được không?"
Hắn một mình nói nhiều như vậy, người bên trong lại không tiếp lời hắn, im lặng đến đáng sợ, nội tâm hắn bất an, cho rằng nàng xảy ra chuyện gì đó, vội vàng đập cửa gọi: "Như Ý, Như Ý, mở cửa."
Lần này sốt ruột, tiếng hắn đập cửa vô cùng lớn, ngữ khí nói chuyện cũng tăng thêm không ít, chợt nghe được thanh âm bên trong truyền ra: "Hoàng thượng mau đi đi, tạm thời chúng ta không gặp mặt nữa."
Lời này mặc dù lạnh như băng, làm cho hắn cảm giác được sự xa cách của nàng, nhưng khi nghe được thanh âm này, hắn cũng cảm thấy an tâm, ít nhất Như Ý của hắn cũng không xảy ra chuyện gì.
"Như Ý, mở cửa ra.
Được không?"
"Ta đã nói, không mở cửa.
Người nói ngã liền ngã, nháo liền nháo, làm sao vậy? Có phải hoàng thượng muốn nói, người hoàng thượng, lời của người không ai dám không nghe, người lệnh cho ta ra mở cửa, ta nhất định phải nhanh chóng mở cửa cho ngươi, sau đó phải cung kính nghênh đón người vào sao? Nếu có bản lĩnh, sai người phá cánh cửa này đi, cũng có lẽ, hoàng thượng cũng đem đại pháo đến phá hủy căn phòng này đi.
Nếu hoàng thượng nhìn không quen ta, ta liền mặc cho người xử lý, đày vào lãnh cung, hoặc là ban chết, đều do hoàng thượng quyết định, ta cũng không có nửa câu oán hận." Nàng tức giận nói với hắn ngoài cửa, lúc này nàng không coi hắn là hoàng thượng không được mạo phạm, chỉ coi hắn là người làm tổn thương mình, là người yêu! Hay có lẽ là một người nàng đã từng yêu?
Giờ phút này hắn cũng không coi nàng là phi tần, chính hắn cũng không tự xưng là hoàng thượng.
Thầm nghĩ nàng là thê tử của hắn, hắn là phu quân của nàng, thê tử của hắn giận dỗi hắn.
Hoàng thượng vội vàng ôn nhu nói: "Như Ý, nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, nàng không cần tức giận, ta đi đây, chờ nàng muốn gặp ta, ta lập tức