"Đi đến cửa cung, đóng cửa lại cho bổn cung." Như Ý đi về phía trước hai bước, cúi đầu thấy A Nhược vẫn tràn đầy oán hận nhìn mình.
Tam Bảo đi đóng cửa Dực Khôn cung, đứng ở một bên nhìn hai tay A Nhược đỏ bừng trong tuyết.
Lúc này tuyết chậm rãi rơi xuống, Như Ý lùi lại nói: "Bổn cung cho ngươi một cơ hội, bổn cung chỉ muốn biết, ai là người đứng sau chuyện này, là ai cho ngươi lợi lộc khiến ngươi hãm hại hoàng tự trong cung."
"Không ai sai khiến, tất cả do ta tự mình làm.
Lấy trộm chu sa, thêm chu sa vào than hồng la, là ta hận ngươi, hận ngươi chặt đứt con đường thăng tiến của ta."
Như Ý hừ một tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười: "Tiền đồ tốt? A Nhược, tiền đồ tốt đẹp của ngươi đã bị hủy trên tay ngươi, mà tất cả những thứ này, hoàn toàn đều do ngươi.
Gieo gió gặt bão, tự chịu hậu quả.
Nếu ngươi không muốn nói, bổn cung sẽ không ép buộcngươi, sau này đương nhiên sẽ có người trong Thận Hình Ti có biện pháp khiến ngươi mở miệng."
Như Ý nghiêng đầu, hỏi Nhị Tâm và Lăng Chi: "Đồ bổn cung phân phó các ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?"
Nhị Tâm gật đầu, cùng với Lăng Chi đem than đốt theo từng sợi dây đã rải đều một đường, lúc này than màu đen đang cháy rất mạnh, mặt ngoài còn có tia lửa hồng tóe ra, lan trong tuyết trắng, càng cháy càng lớn hơn.
A Nhược ngoái đầu lại nhìn, một hàng than củi màu đen được sắp xếp ngay ngắn thành một hàng, phía cuối là một dải tuyết trắng kết thành dải tóc hoa lệ.
Như Ý tùy tiện nhìn cảnh sắc kia một cái, nói: "Nào, mau cởi giày ra, đi qua đây liền có thể ra khỏi cửa Dực Khôn cung."
A Nhược do dự, không chịu hành động, nhìn chằm chằm cảnh tượng kia không khỏi lui về phía sau.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía Như Ý, trong mắt không phải là cầu xin, lại tràn đầy oán hận và không cam lòng.
"Làm sao vậy? Không muốn sao?"
Như Ý nhìn cảnh này, lại nói: "A, bổn cung quên mat từ nhỏ A Nhược tiểu thư đã sống trong an nhàn sung sướng, da mint thịt mềm, nào có thể chịu được khổ sở như vậy.
Đã như thế, vậy thì chỉ có phiền muộn đi theo Tam Bảo một chuyến, thay bổn cung đi tới Phủ Tác Xước Luân.
Chuyện mình không muốn làm ắt sẽ có người nhà nguyện ý gánh vác vì mình.
Bổn cung tin, a mã, ngạch nương của người nhất định nguyện ý gánh vác phần tội này thay ngươi." Như Ý nhìn A Nhược một chút: "A, đúng rồi, còn có hai đệ đệ, nhất định sẽ nguyện ý vì trưởng tỷ, bổn cung nói đúng không?"
"Đừng...." A Nhược vươn tay nhìn Tam Bảo và Nhị Tâm: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý."
Nói xong A Nhược hoảng sợ cởi giày, nhìn "Băng tuyết lưỡng trọng thiên" tinh xảo trước