Cuộc sống trong cung như nước chảy, nếu có chút vui vẻ cùng hi vọng, ngược lại cũng trôi qua nhanh.
Nếu cô đơn như một xác chết, đương nhiên cũng sẽ tự khô héo.
Trong lòng Như Ý đầy thương nhớ hài tử sắp chào đời của mình, buổi trưa sau khi nghỉ ngơi, nàng cầm một chén trà, ngồi trên giường nhìn cảnh sắc bên ngoài qua cửa sổ.
Hiện tại thời tiết ngày càng ấm áp, mấy ngày trước hoa ở Ngự Hoa Viên đã dần dần khô héo.
Nàng đang nhìn chằm chằm bên ngoài xuất thần, thoáng nhìn thấy bóng hai người cùng nhau đi đến Dực Khôn cung, các cung nữ vén rèm lên, chờ hai người đi vào trong điện, Hải Lan cùng Lục Quân cúi người hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương."
Như Ý thân thể bất tiện, không có đứng dậy đỡ, vội vàng vẫy tay nói: "Mau đứng dậy đi, sao hôm nay hai muội đi cùng nhau vậy?"
Như Ý chỉ vào chỗ ngồi trước mặt để cho hai người ngồi xuống, lúc này Lục Quân mới mở miệng: "Biết Nhàn phi tỷ tỷ mang thai, vẫn muốn đến thăm tỷ tỷ, chỉ là hoàng thượng phân phó các cung nói tỷ tỷ lần đầu mang thai, thân thể không khỏe cần tĩnh dưỡng, không cho các thần thiếp đến quấy rầy tỷ tỷ.
Muội vừa đến Hiệt Phương điện thăm Vĩnh Chương, trên đường trở về đúng lúc đi đến cửa Dực Khôn cung, Hải Lan cũng đi đến, liền đi theo cùng nhau đi vào thăm tỷ tỷ."
Khi Lục Quân nói đến Vĩnh Chương, vẻ mặt nàng không khỏi có chút buồn bã: "Đứa nhỏ Vĩnh Chương này tư chất không đủ, tuy rằng các ma ma ở Hiệt Phương điện chăm sóc nó mập mạp trắng trẻo, nhưng hơn một tuổi còn không biết nói chuyện, mỗi lần hoàng thượng nhắc tới, đều rất thất vọng."
Như Ý kêu Lăng Chi dâng trà ngon lên bàn bên cạnh Hải Lan và Lục Quân: "Mỗi đứa trẻ có thiên phú khác nhau, muội cũng không cần quá lo lắng.
Tuy Vĩnh Chương nói chuyện chậm một chút, nhưng nó hắn lớn lên khỏe mạnh cường tráng, bình an mạnh khỏe là điều quan trọng nhất."
Lục Quân mỉm cười gật đầu, Hải Lan đem mấy bộ quần áo đã làm xong đặt ở trước mặt Như Ý, nói: "Tỷ tỷ, muội không có gì để tặng cho hài tử, liền làm mấy bộ quần áo, hy vọng tỷ tỷ sẽ thích."
Như Ý vuốt ve hoa văn tinh xảo phía trên, cười nói: "Sao có thể không thích chứ? Tỷ đã thấy đồ muội thêu, đều rất đẹp."
Hải Lan đem sách để trước mặt, Như Ý, cùng Lục Quân xem qua lựa chọn, chọn, hy vọng tìm được thứ thích hợp cho trẻ nhỏ chơi trò chơi, làm cho trẻ nhỏ chơi.
Ba người nói cười, không biết có một người đi vào trong điện từ khi nào.
"Các nàng đang nói gì vậy, có thể cho trẫm biết không?" Thanh âm này vừa truyền đến, ba người mới phát hiện ra có người đến, hoàng thượng tiến lên đỡ bả vai Như Ý, hai người Hải Lan cùng Lục Quân hành lễ: "Thỉnh an hoàng thượng."
"Đứng dậy đi.
"Hai người nghe vậy liền đứng dậy, hoàng thượng quay người nhìn thấy Lục Quân mặc một bộ y phục màu xanh, đang cúi đầu nắm lấy khăn tay trong tay, hỏi một câu: "Vĩnh Chương có khỏe không?"
Thấy hoàng thượng hỏi Vĩnh Chương, ban đầu Lục Quân kinh ngạc, sau bình tĩnh lại tâm tình, mới trả lời: "Hồi hoàng thượng, Vĩnh Chương rất tốt, chỉ là chuyện nói chuyện không thuận lợi."
"Ừm, nàng đi thăm nó nhiều hơn.
Trẫm rảnh rỗi cũng sẽ đến Hiệt Phương điện thăm bọn nhỏ nhiều hơn."
"Vâng." Lục Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng liên tục nói tạ ơn.
"Nếu hoàng thượng tới thăm tỷ tỷ, vậy chúng ta cũng không quấy rầy.
Thần thiếp cáo lui." Hải Lan hành lễ, thấy sự chú ý của hoàng thượng đều ở trên người Như Ý, mỉm cười, liền cáo lui.
"Đúng vậy, thần thiếp cũng xin cáo lui." Lục Quân thuận theo lời của Hải Lan nói tiếp: "Ngày khác thần thiếp lại đến thăm Nhàn phi tỷ tỷ."
"Được, vậy trên đường trở về các muội phải cẩn thận." Ý nghe vậy, cũng không ngăn cản nữa, nói với tiểu cung nữ bên ngoài: "Tiễn Lục Quân và Hải Lan ra ngoài."
Đợi sau khi hai người rời đi, lúc này hoàng thượng mới kéo tay Như Ý nói: "Hài tử có nháo hay không?"
"Vừa rồi không nháo, hiện tại có chút nháo."
"Nháo như thế nào?"
Như Ý vuốt ve bụng: "Nó biết hoàng a mã ở đây, cho nên mới nháo."
"Ha ha ha ha..." Hắn cười cúi người dán vào bụng Như Ý: "Đúng rồi, còn đá trẫm một cái."
"Hôm nay sao lại tới đây vào lúc này?"
"Ở Dưỡng Tâm điện phiền muộn, muốn đi ra ngoài một chút, không nghĩ đến liền đi đến trước cửa Dực Khôn cung."
Như Ý híp mắt cười, nói: "Hoàng thượng cũng đừng chỉ nhớ đến thần thiếp, rảnh rỗi cũng đi thăm các phi tần khác."
Hắn ngồi thaqrng dậy hỏi: "Thật sao?"
"Thật."
"Trẫm sợ đến lúc đó, bình dấm chua của nàng làm cả Dực Khôn cung chết đuối mất, như vậy khôn ổn."
Như Ý nắm lấy tay hắn, xoay ngón tay hoàng thượng: "Đều là người trong cung này, không được tự tiện đi ra ngoài.
Nếu lại cả ngày