Xuyên qua cửa sổ, tuyết bên ngoài từng hạt từng hạt rơi xuống, dường như một khắc cũng không ngừng nghỉ, tuyết rơi kéo dài từ buổi chiều đến bây giờ, rơi thành lớp dày ngoài sân đình viện, phản chiếu vào trong phòng.
Hắn ngồi bên giường nhìn dáng vẻ của nàng lúc ngủ, dáng vẻ mộc mạc của nàng thật đẹp, hàng mi dài rủ xuống mi mắt, mái tóc dài buông xuống, làn da trắng nõn, giống như xuất thùy phù dung.
Nàng ngủ không ngon, thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ, hắn vội vàng đắp chăn cho nàng, đo nhiệt độ trán.
Nửa đêm, hắn buồn ngủ liền chợp mắt bên giường, đột nhiên cảm giác nàng động đậy vài cái, trong miệng lẩm bẩm gì đó, mặt nàng đỏ bừng, nhiệt độ ở trán cũng nóng hơn.
Hoằng Lịch vội vàng ra ngoài gọi thái y, tuy nói uống thuốc nhưng bởi vì bệnh tình kéo dài quá lâu, hơn nữa hôm thời tiết lạnh thấu xương, không tránh khỏi việc nàng phát sốt.
"Thanh Anh cách cách phát sốt, hiện giờ không thể so với ở trong cung, nếu muốn hạ sốt thì cần phải hạ nhiệt."
"Vô dụng!" Hoàng thượng đuổi thái y ra khỏi phòng, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của Thanh Anh, hắn gầm lên, thanh âm kia mặc dù không lớn, nhưng trong giọng nói lộ ra mười phần tức giận cùng uy thế.
Thái y sợ tới mức không dám nói gì: "Lui xuống đi!" Hoàng thượng khoát tay áo, phiền lòng nói.
Cái thái y cúi người lui ra.
Hoàng thượng sờ cổ nàng, thật sự rất nóng, hắn lo lắng, xoay người ra cửa nhìn tuyết trắng xóa, trực tiếp đi về phía trước vài bước, nằm xuống tuyết trắng đầy lạnh lẽo.
Người hầu hạ thấy một màn này, vội vàng nói: ""Hoàng thượng tuyệt đối không được! Là chúng nô tài vô dụng, nhưng long thể kim tôn ngọc quý, tuyệt đối không thể như vậy!"
"Câm miệng! Mau cút đi cho trẫm!"