Không quá nửa canh giờ, hắn lại tới Dực Khôn cung, lúc đó Như Ý đang ngồi trên giường ôm Vĩnh Giác cũng không để ý ai đến, chỉ nghĩ là Nhị Tâm hoặc cung nữ nào đó đi vào đưa đồ, nên không để ý.
Giọng nói của hoàng thượng vang lên: "Nàng cứ ôm Vĩnh Giâc như vậy, không mệt sao?"
Như Ý có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng nhếch môi cười.
Hoàng thượng thuận tay đặt tấu chương trong tay lên bàn, vội xua tay: "Đừng đứng lên."
Hoàng thượng tiến lên lấy trống lục lạc trong tay của Vĩnh Giác, hướng về phía hắn lắc mấy cái, chọc cho Vĩnh Giác bật cười rất vui vẻ, hỏi: "Con thích trống lục lạc hoàng a mã mua cho con không?"
Hoàng thượng sờ lên sợi dây trên trống, thấy có chít ẩm ướt liền biết Vĩnh Giác lại ngậm trong miệng, Như Ý nhìn một chút: "Hài tử thích ngậm thứ trên tay vào miệng, có đôi khi thần thiếp còn sợ hài tử sẽ nuốt xuống."
"Nào, lại đây, hoàng a mã ôm con, con đừng quấn lấy ngạch nương, sẽ khiến ngạch nương mệt mỏi." Hoàng thượng nhận lấy Vĩnh Giác từ tay Như Ý, ghé vào mặt hài tử hôn một cái: "Nhưng mà hiếu động cũng là chuyện tốt, sau này theo hoàng a mã học cưỡi ngựa bắn tên, được không?"
"Hoàng thượng cũng quá nóng vội, Vĩnh Giác chưa đầy một tuổi đã lên kế hoạch nhiều như vậy để làm gì?"
"Ừm, không còn sớm nữa, hài tử lớn nhất nhanh, cũng nên tính trước." Hắn sờ sờ đầu Vĩnh Giác, cười hỏi: "Có phải không?"
Như Ý gọi nhũ mẫu trong thiên điện: "Đến giờ cho hài tử bú sữa rồi, ngươi ôm hài tử xuống đi.
Nhớ đốt thêm than, bây giờ trời lạnh rồi, rất dễ nhiễm phong hàn."
"Vâng." Nhũ mẫu thấy hoàng thượng yêu thương Vĩnh Giác như vậy cúi người nhận lấy hài tử trong tay hoàng thượng.
Trước khi đi hoàng thượng không quên hôn lên mặt hài tử một cái, hoàng thượng rất vui mừng phân phó: "Chăm sóc tốt trẫm sẽ ban thưởng."
Như Ý phân phó người mang trà nóng vào, oán trách nói: "Hôm qua tuyết rơi dày đặc, trời đông giá rét, lúc này hoàng thượng không ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương, đến Dực Khôn cung làm gì?"
"Dưỡng Tâm điện cách Dực Khôn cung không xa, trẫm nhớ nàng và hài tử, cho nên mang tấu chương tới Dực Khôn cung phê duyệt, cũng đều giống nhau."
Như Ý cười ôn nhu, không nói gì nữa, người bị hắn ôm vào trong lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng: "Đã lâu rồi nàng không làm canh ám hương cho trẫm."
"Thần thiếp mới làm mấy ngày trước, hơn nữa mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc Vĩnh Giác, làm gì có nhiều thời gian làm canh ám hương cho hoàng thượng?"
Hoàng thượng nhéo mũi Như Ý: "Biết ngay nàng có hài tử liền quên phu quân."
"So đo chuyện này để làm gì? Không phải hoàng thượng rất yêu thương Vĩnh Giác sao?"
Như Ý thấy hắn không nói gì cũng lẳng lặng không trả lời, nàng sắp ngủ thiếp đi trong hơi thở ấm áp của hắn, lại cảm nhận được tay hắn đặt bên hông nàng có chút không an phận, Như Ý hất tay hắn ra, tức giận nói: "Làm gì vậy? Bây giờ đang là ban ngày!"
"Ban ngày thì sao vậy?" Hoàng thượng không cho nàng cự tuyệt, kéo Như Ý ra khỏi ngực, quay người ôm lấy nàng đi đến tẩm điện, kéo màn che xuống, nhét Như Ý vào trong chăn, ánh sáng có chút tối, Như Ý đẩy hắn, trên mặt có chứt ửng đỏ: "Sẽ có người nhìn thấy."
"Sẽ không có ai nhìn thấy." Hoàng thượng phớt lờ nàng, cởi y phục ra naqfm xuống bên cạnh nàng.
Như Ý có chút lo lắng, vội vàng nói: "Nhũ mẫu ôm Vĩnh Giác đi cho bú sữa, nói không chừng lát nữa sẽ tới."
"Không sao, một lát nữa mới đến."
"Không ——" Như Ý vừa mới mở miệng nói một chữ đã bị hắn đè ở dưới thân, hắn vội vàng che miệng nàng nói: "Suỵt, đừng nói nữa."
Như Ý không giãy dụa nữa, vòng tay ôm lấy cổ hắn: "Hoằng Lịch ca ca."
Đã lâu Như Ý không gọi hắn như vậy, thậm chí so với hai tiếng "phu quân" nhẹ nhàng của Như Ý vui vẻ mỗi đêm càng làm hắn vui sướng, hắn lập tức thay đổi giọng điệu cưng chiều, vuốt ve gò má nóng bỏng của Như Ý: "Hả?"
Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, Như Ý không khỏi rùng mình một cái.
Hoàng thượng thấy vậy ôm chặt lấy nàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Như Ý đè nén tâm tư, ngược lại ôm lấy cánh tay hắn: "Không sao, thần thiếp thấy hơi lạnh."
Hắn nhẹ nhàng hít thở một hơi thật sâu: "Ta tưởng có chuyện gì, không sao, ta ôm nàng sẽ không lạnh nữa."
Như Ý ngăn cản hắn đến gần mặt nàng, vẻ mặt đắc ý nói: "Thần thiếp nói như vậy, chẳng lẽ người vẫn muốn ăn thần thiếp?"
"Ta sẽ ăn nàng." Hắn nhẹ nhàng hôn vài cái lên mặt nàng, lướt qua cổ đều để lại mấy vết đỏ rõ ràng, kéo hai tay Như Ý đan vào nhau, vận động trên người nàng không ngừng.
Sau một trận mây mưa, có lẽ vì quá vội vàng, tóc Như Ý ướt đẫm mồ hôi, hoàng thượng ôm nàng vào lòng, để tay nàng vào trong chăn hỏi: "Nàng có mệt không?"
"Ban đêm còn chưa đủ, giữa ban ngày cũng không ngại xấu hổ."
"Không ngại,