Đợi Phúc Già đi, hoàng thượng ôm Như Ý vào trong điện, hắn đi tới thổi nến, bóng tối bao phủ tẩm điện.
Như Ý chút kinh ngạc: "Làm gì vậy?"
Hoàng thượng không trả lời nàng, trực tiếp ôm lấy Như Ý đi đến bên giường.
Hắn đặt Như Ý xuống giường, kéo màn che xuống, đè nàng xuống dưới thân, bắt đầu hôn cuồng nhiệt.
Như Ý có chút không hề phòng bị, liền bị hắn nắm lấy y phục cởi bỏ từng lớp một, hơi thở dồn dập của hắn phả vào tai nàng, Như Ý đáp lại nụ hôn của hắn: "Hoằng lịch ca ca, sao người không hỏi muội?"
Hoàng thượng nghe xong lời này của Như Ý, liền áp vào mặt nàng: "Muội có nguyện ý hay không, muội đều là của ta."
"Vậy nếu muội không nguyện ý thì sao?"
"Ta sẽ làm cho muội nguyện ý."
Trong lời nói của hắn hàm chứ rất nhiều ý loạn tình mê, Như Ý vuốt ve mặt hắn: "Đúng vậy, bản lĩnh của người muội cũng thấy qua không ít.".
||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) |||||
"Được lắm! Nàng dám dụ dỗ trẫm, xem trẫm trừng phạt nàng như thế nào!"
Lý Ngọc khoác một tấm thảm mỏng gác đêm ở cửa, khóe miệng con lên, giải tán người hầu hạ, chỉ để lại hai thị vệ ở lại.
Như Ý đỏ mặt che miệng hắn: "Nói to như vậy làm gì?"
Hoàng thượng không trả lời nàng, ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng quấn quýt không rời.
Sáng sớm hôm sau, khi hoàng thượng đến chỗ ở của thái hậu, thái hậu đã ngồi trên ghế ở chính giữa, bên cạnh có để một chén trà.
"Thỉnh an hoàng ngạch nương."
"Được rồi, mau đứng lên đi." Thái hậu khoát tay ra hiệu cho hoàng thượng ngồi xuống ghế bên cạnh.
"Nghe nói hôm qua hoàng ngạch nương phái người tìm nhi tử, nhưng nhi tử không có ở đó.
Nhi tử xin lỗi hoàng ngạch nương."
"Không sao." Thái hậu nhìn thoáng qua thấy hắn đang cúi đầu, khẽ cau mày hỏi: "Hôm qua hoàng thượng ở cùng Nhàn quý phi đúng không?"
Hoàng thượng liếc nhìn thái hậu một cái: "Đúng vậy."
"Hoàng thượng và Nhàn quý phi tình cảm nồng đậm, nhưng dù sao đối với hậu cung cũng phải mưa gió ban đều, hoàng đế sủng ái cô ta như vậy, nếu về lâu về dài đều như vậy sẽ khiến các phi tần khác ghen tị, cũng sẽ khiến cho gia tộc của bọn họ không an tâm."
"Hoàng ngạch nương, Như Ý là người nhi tử yêu thương cho nên sủng ái nàng ấy nhiều một chút cũng không có gì quá đáng."
"Ai gia biết con có tình cảm sâu đậm với cô ta, cô ta vừa mới hạ sinh Vĩnh Giác không lâu, vị trí cô ta ở trong lòng hoàng đế là thế nào?"
Hoàng thượng khó hiểu liếc nhìn thái hậu nhưng không trả lời.
"Vậy hoàng hậu phải làm thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Hoàng ngạch nương, nhi tử biết, hôm nay nhi tử muốn nói rõ với người.
Người cũng biết trước đây hoàng hậu đã làm sai, trong lòng nhi tử vĩnh viễn không quên được chuyện đó.
Hơn nữa chuyện tuyển chọn đích phúc tấn năm đó, cô ta là người mà hoàng a mã và hoàng ngạch nương ban cho thi nhần, hôm nay làm hoàng hậu, cũng không phải người nhi tử yêu thích tuyển chọn.
Nhưng nếu cô ta an phận làm mẫu nghi thiên hạ, tuân thủ quy tắc của tổ tông, không làm ra những việc quá đáng, về mặt thể diện nhi tử sẽ không để cô ta phải mất mặt."
(Đoạn này tác giả viết thái hậu gọi Ý là cô ta nên hoàng thượng cũng gọi Lang Hoa là cô ta nhe.)
"Ai gia hiểu được tâm tư của hoàng đế, nhưng phía sau hoàng hậu là Phú Sát thị, có liên quan đến tiền triềh của hoàng đế, trong chuyện này liên quan đến rất nhiều lợi ích.
Nếu hoàng đế không muốn, cũng không đối xức quá lạnh nhạt với hoàng hậu.
Hoàng hậu mất đích tử, nếu hoàng đế nguyện ý...."
"Hoàng ngạch nương, nhi tử không có hứng thú với chuyện này.
Hiện tại Như Ý và Du tần đều liên tiếp hạ sinh hài tử, không thiếu con nối dõi.
Hoàng ngạch nương, nhi tử tin hoàng ngạch nương hiểu nhi tử, nhi tử chỉ muốn chăm sóc chiếu cố nữ nhân mình yêu tha thiết nhiều hơn một chút.
Nhi tử biết hoàng ngạch nương không thích cô mẫu của Như Ý, nhưng chuyện đời trước, nhi tử cho rằng không nên liên lụy đến người đời sau.
Hoàng ngạch nương nên cho Như Ý một cơ hội, nhất định người sẽ phát hiện nàng là một người tốt, cũng sẽ không khiến hoàng ngạch nương thất vọng."
Thái hậu thở dài: "Bỏ đi.
Ai gia cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cần hoàng đế có thể xử lý tốt là được.
Hoàng đế bận rộn chính vụ, mau đi đi."
Hoàng thượng đứng dậy: "Nhi tử đa tạ hoàng ngạch nương.
Nhi tử cáo lui."
Sau khi hoàng thượng rời đi, thái hậu đứng dậy nắm tay Phúc Già nói: "Hoàng đế không còn là hoàng đế khi mới mới đăng cơ, lại càng không có tính cách lúc làm thái tử.
Năm đó khi chọn