Chương 2: Thiên bảng xuất thế
Đến thế giới này đã 9 năm, Nhất Minh đã không còn là hài tử, giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn lãng, thân mang bạch y hoàn toàn không giống với những người xung quanh.
Nếu không phải quen biết đây là thằng nhóc khóc oa oa ngày nào, chắc hẳn phải e ngại ánh mắt kia, lạnh lẽo, vô tình đến khiến mọi người phải e ngại.
Nhớ lúc vừa mới đến thế giới này, hắn chỉ là đứa hài tử không biết chuyện đời.
Hiện tại, Nhất Minh đã biết được tại sao mình lại có mặt ở đây.
Không vì điều gì khác, khoảnh khắc cuối cùng hắn trông thấy, chính là khuôn mặt tái nhợt và chấn kinh của mẫu thân.
Tràn cảnh lúc đó hắn không nhớ rõ tường tận, nhưng âm thanh vang vọng khắp nơi, cự thủ vô cùng to lớn đánh về phía hắn thì không thể nào quên được.
Nội tâm Nhất Minh hiện tại vô cùng lo lắng, không biết phụ mẫu hiện tại như thế nào rồi! Còn quê hương của hắn nữa!
“1 đám Tiên Đạo chờ đó, sẽ có một ngày ta đích thân bái phỏng từng nhà, một đứa cũng đừng hòng thoát thân” Nhất Minh ánh mắt lạnh lẽo, tay nắm thật chặt nhìn về phía hư không, toàn thân tỏa ra từng tràn sát khí.
Đến thế giới này, Nhất Minh biết được nơi đây tu hành giống nhưng cũng không giống với Minh Hà giới.
Phải nói nơi đây tu hành gọi là cái gì Thần Đạo chủ tu thần hồn, hoàn toàn khác với Minh Hà giới.
Khởi đầu phải khai mở kinh mạch tổng có bát mạch sẽ hoàn thành một chu thiên tuần hoàn sẽ đạt Khai nguyên cảnh viên mãn.
Lúc này, tu sĩ sẽ có thể điều động linh khí trong cơ thể để uẩn dưỡng bản thân.
Tiếp theo là Tôi thể cảnh, luyện nhục thân rắn chắc để có thể xung kích Chân Nguyên Cảnh.
Nếu nói linh khí như thủy, thì nhục thân như vật chứa.
Vật chứa càng lớn, càng chứa được nhiều thủy.
Cả 2 không thể thiếu!
Mà ta hiện tại mở lục mạch đang là Khai nguyên cảnh trung kì!
“Từ khi đến thế giới này, ta vẫn không có rời đi tông môn.
Mặc dù tông môn cho ta nơi dừng chân, nhưng cũng biến tướng giám sát ta” Nhất Minh thầm nghĩ
Cũng không có cách nào, đột nhiên xuất hiện một hài tử lạ mắt với tu vi cao không hợp thói thường đều sẽ khiến mọi người cảnh giác.
Nhưng 9 năm qua, ta luôn tại tông môn học tập thường thức về thế giới này chưa từng rời đi.
Điều này có vẻ không ổn!
Đối với ta mà nói chỉ có tăng lên thực lực mới có thể trở về tìm phụ mẫu.
Mà điều đầu tiên cần làm, chính là rời đi tông môn, ra ngoài lịch luyện mới có thể nâng cao tu vi bản thân.
Đang lúc Nhất Minh thất thần thời điểm, một âm thanh quen thuộc từ sau lưng truyền đến, hai tay bịt kín mắt của hắn “Đoán xem, ta là ai?”
“Không phải hôm nay Vũ Điệp tỷ đi tử trúc lâm lịch luyện sao? Ngọn gió nào đưa tỷ bay đến đây thế này” Nhất Minh vừa cười quay lưng lại nhìn cô nương trước mắt
“Tỷ vừa chuẩn bị khởi hành đây, đi ngang qua gian phòng thấy đệ thất thần.
Lại nhớ mẫu thân có phải không?” Vũ Điệp nhìn thanh niên tuấn lãng trước mắt đồng cảm nói ra
“Không có việc gì! đệ dự định sẽ rời đi tông môn một thời gian ra ngoài lịch luyện”
“À ha, tiểu đệ đệ cũng đến tuổi phải ra ngoài lịch luyện rồi! Mọi chuyện phải cẩn thận cẩn thận.
Có chuyện gì không giải quyết được truyền tin cho tỷ, tỷ lập tức đến ngay” Vũ Điệp mặt mày tràn đầy lo lắng
Mặc dù không phải cùng chung huyết mạch, nhưng Vũ Điệp là người chứng kiến hài tử ngày nào giờ đã lớn lên cũng không khỏi quan tâm lo lắng
“Được, đệ biết rồi”
…
Quang Minh Điện
Nhất Minh đứng trước trưởng lão nói lên tâm niệm của mình.
“Hài tử a! mặc dù nói con chưa đủ tuổi bái nhập Quang Minh Tông.
Nhưng ta xem con lớn lên ở đây.
Con nguyện ý bái nhập tông môn trở thành đệ tử không?” Hoàng Kỳ nhìn về phía thanh niên trước mắt nói ra
Nhất