Chương 21: Liên Châu Hủ Thi Độc
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một chiêu vừa rồi của Độc Lãng khiến Vân Hi và Thiên Đức Hải không khỏi chấn kinh!
Bọn hắn không ngờ tới bộ công pháp này lại phát ra thanh thế kinh khủng như vậy.
Nếu như để bọn họ đối chiến Độc Lãng e rằng phải chết không nghi ngờ.
Phải biết
Tôi thể cảnh chiến đấu chỉ có thể tiến lại gần nhau chém giết.
Vì lẽ đó, Liên Châu Hủ Thi Độc phát ra uy lực bao vây lấy Độc Lãng quanh người thì không ai dám tiến lại gần nửa bước!
Nhìn thanh thế phát ra thanh âm rít gào cùng màu lục linh lực tạo thành vòng xoáy xung quanh đã khiến các tu sĩ e ngại không thôi.
Bọn hắn tinh tường một điều.
Nếu như bọn hắn bị màu lục linh lực đánh trúng người, e rằng sẽ chết không nghi ngờ!
Chính vì thế
Khi thấy Nhất Minh một quyền đánh tan vòng xoáy hộ thể xung quanh Độc Lãng, bọn hắn mới càng thêm chấn kinh vị tiềm long bảng đệ nhất này!
“Không hỗ là tiềm long bảng đệ nhất! Tốc độ tu luyện thật khiến người ta chấn kinh!” có tu sĩ không khỏi cảm khái một câu.
Liên Châu Hủ Thi Độc bị phá toái mặc dù khiến Độc Lãng chấn kinh.
Nhưng hắn cũng không có e ngại ý nghĩ!
Bản thân hắn từ trước tới giờ luôn một đường vô địch, chưa từng lạc bại một trận nào.
Cho nên điều ấy khiến hắn luôn tự tin vào bản thân!
“Một quyền này tại hạ đã được lĩnh giáo! Nhưng ta sẽ không vì thế mà rút lui.
Tiếp theo ta sẽ tung toàn lực, mong rằng huynh đệ đừng chết quá sớm!” Độc Lãng thanh âm đạm mạc nói ra.
“Sảng khoái!”
Dứt lời
Nhất Minh vọt nhanh về phía Độc Lãng một quyền tung ra, tiếng xé gió rít gào trong không trung hướng về phía Độc Lãng đánh tới.
“Hảo quyền pháp!” Độc Lãng quát lên một tiếng, Liên Châu Hủ Thi Độc bộc phát mà ra, cuồng bạo linh khí không ngừng xoay chuyển ngạnh kháng một quyền đánh tới.
Ầm ầm
Cả hai bay ngược ra sau ổn định lại thân hình trong mắt không ngừng toát ra chiến ý ngập trời!
“Xông lên!”
Thiên Đức Hải quát to một tiếng, cũng không có tiến về phía Độc Lãng, mà là nhắm về phía Lam Nhược Vũ phóng tới.
Bọn họ tới đây trợ giúp Nhất Minh là phụ, chém giết Linh tộc mới là mục đích thật sự!
Giường nằm bên cạnh làm sao có thể cho người khác ngủ ngáy.
Có Thiên Đức Hải mở đường, những tu sĩ nhân tộc đồng loạt rút ra vũ khí hướng về phía Linh tộc tu sĩ chém giết!
Vân Hi không có mạnh bằng Lam Nhược Vũ.
Cho nên hắn lập tức hướng về Hỏa Đao một kiếm chém ra.
“Đến rất hay!” Hỏa Đao quát to một tiếng, trường đao vút không chém thẳng tới Vân Hi.
Ngay lập tức
Tràn diện hỗn loạn tưng bừng!
Có Nhân tộc vẫn lạc, cũng có Linh tộc tử vong, không ai nhường ai!
Thiên Đức Hải song đao ra khỏi vỏ một đao chém về phía Lam Nhược Vũ.
Thấy thế
Lam Nhược Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ : “Song đao! Ta rất lâu rồi không có chiến đấu với một người song đao nào.
Lần để ta lĩnh giáo một chút, nhân tộc thực lực rốt cuộc có tăng tiến hay không!”
Dứt lời
Lam Nhược Vũ trường kiếm bỗng nhiên ra khỏi vỏ.
Hàn khí bức người từ thanh kiếm bạo phát mà ra.
“Hàn Băng Kiếm!” Thiên Đức Hải lộ vẻ nghiêm trọng!
Hắn đương nhiên từng nghe thấy lai lịch của thanh kiếm này.
Đây chính là thanh kiếm mà ngày xưa Lam Quyền từng sử dụng một thời.
Trong đó ẩn chứa hàn băng chi lực không phải tu sĩ bình thường có thể chịu nổi.
Nhưng nghĩ đến đây, Thiên Đức Hải liền biết, hàn băng chi lực rõ ràng bị phong cấm.
Nếu không với tu vi tôi thể cảnh thì không thể nào có thể chịu được thanh kiếm này!
Một kiếm chém ra ngạnh kháng một đao.
Keng! Keng! Keng!
Hai thanh vũ khí va chạm vào nhau không ngừng phát ra thanh âm.
Song đao hai tay không ngừng bay múa, một đao chém ra, lập tức liền có một kiếm ngạnh kháng.
Một kiếm đâm ra liền có một đao chặn lại!
Tốc độ từ từ dâng lên cao, đến nỗi có tu sĩ trông thấy chỉ là tàn ảnh.
Một xanh một đỏ không ngừng lấp lóe phát ra thanh âm khiến người ta không rét mà run!
…
Ầm ầm
Một quyền lại một quyền phá không mà ra.
Liên Châu Hủ Thi Độc không ngừng vận chuyển triệt tiêu lẫn nhau.
Có thể nói
Khi Nhất Minh đấm ra một quyền.
Liền có Liên Châu Hủ Thi Độc bạo phát mà ra.
Loại này đấu pháp chính là so nội tình.
Ai linh lực nhiều hơn, người đó thắng!
Chính vì thế
Độc Lãng cũng không có tiếp tục đấu kiểu này ý tứ.
Bản thân hắn vốn dùng độc chiến đấu.
Cho nên việc đứng một chỗ so nội tình mạnh hay yếu không phải điểm mạnh của hắn.
Nhất thời Ly Biệt Câu ra khỏi vỏ.
Sát khí đằng đằng, độc khí cuồn cuộn bao khoả toàn thân.
Thanh vũ khí hình dạng không giống bình thường, lưỡi câu có đường vòng cung tựa như vầng trăng khuyết đồng dạng, trên lưỡi câu toàn bộ đều có màu tím bao khỏa.
Nhìn thấy một màn này
Nhất Minh liền biết trên lưỡi câu có độc!
Độc Lãng trên miệng lộ ra một nụ cười gằn, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Nhất Minh, thân hình bỗng chốc vọt tới, một câu vỗ ra!
Nhìn chằm chằm thân ảnh vọt về phía mình.
Nhất Minh quát lên một tiếng, thân hình bỗng chốc phát động.
Ầm
Như một đạo hồng quang vút không mà tới.
Một quyền đấm ra.
Hồng quang đại thịnh bao khoả toàn bộ nấm đấm tựa như bốc cháy đồng dạng!
Ly biệt câu cùng hoả quyền va chạm vào nhau không ngừng có âm thanh linh khí nổ bể mà ra.
Ầm ầm
Độc Lãng quát to!
Ly biệt câu màu tím quang mang liên tiếp từ bốn phương tám hướng xé gió mà tới.
Nhất Minh cũng không hề lùi một bước nào.
Từng quyền, từng quyền tựa như bốc cháy hoả diễm hoá thành tàn ảnh trực tiếp va chạm!
Liên tiếp là những tiếng ầm vang nổ tung kèm theo đó chính là hồng quang cùng màu tím quang mang lẫn nhau công phạt!
Đầy trời độc khí không ngừng phát tán mà ra.
Không ít tu sĩ trong phạm vi xung quanh trúng phải độc khí giờ khắc này liền hoá thành phàm nhân một dạng.
Không thể tiếp tục sử dụng linh khí trong cơ thể!
Mà thời khắc này
Độc Lãng triệt để chấn kinh!
Tên này lại không bị ảnh hưởng bởi độc khí của ta!
Hắn ánh mắt băng lãnh, ly biệt câu không ngừng chém tới.
Nhất Minh hai mắt tựa như hoá thành hồng tinh một dạng.
Nhục thân không ngừng toát ta từng trận hoả khí đốt cháy toàn bộ phạm vi 2 trượng xung quanh.
Từng quyền, từng chưởng thay nhau liên tiếp mà ra đón lấy từng nhát câu chém xuống!
"Liên Châu Hủ Thi Độc!" Độc Lãng quát lên một tiếng.
Từng luồng lục linh khí cấp tốc hoá thành vòng xoáy bao khoả toàn thân.
Nhất Minh ở trong vòng xoáy này không ngừng cảm giác linh lực bị đình trệ một dạng!
Quát to một tiếng!
Chấn Thiên Quyền!
Linh lực tích trữ bên trong kinh mạch lập tức hội tụ đến toàn bộ nấm đấm!
Một quyền đấm thẳng mà ra toé lên ánh lửa ma sát không gian.
Đạo đạo hồng quang bạo phát mà ra mang theo cuồng bạo linh khí đánh thẳng trực tiếp vào vòng xoáy trước mặt.
Ầm ầm!
Oanh!
Thanh âm va chạm ngay lập tức nổ tung!
Hai thân ảnh bắn ngược về phía sau không ngừng phun ra một ngụm máu tươi!
Cả hai sắc mặt tái nhợt nhìn về phía đối phương chậm rãi đứng dậy!
Việc vận dụng Liên Châu Hủ Thi Độc liên tục khiến linh lực trong cơ thể không ngừng cạn kiệt.
Mặc dù tiêu hao là không lớn, nhưng liên tiếp vận dụng thì linh lực trong cơ thể sẽ không ngừng tiêu hao.
Chưa nói tới
Một chiêu vừa rồi liền va chạm khi cả hai đều đang cận chiến!
Vốn dĩ trong lúc chiến đấu, tu sĩ sẽ không có cách nào hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung linh lực.
Đó là với tu sĩ bình thường mà nói là không thể!
Nhưng Nhất Minh hiện tại “giọt tí tách” không ngừng rơi xuống khiến hắn không ngừng vận chuyển linh lực hấp thu thiên địa linh khí chuyển hóa thành linh lực bổ sung cho bản thân.
Nhưng chỉ là bổ sung một phần nhỏ mà thôi.
Vì mỗi một quyền Nhất Minh đấm ra đều tiêu hao một lượng linh lực không nhỏ.
Cho nên hắn không có cách nào cách không tung quyền liên tục được.
Mãi cho đến bây giờ
Độc Lãng sắc mặt tái nhợt!
Rõ ràng là linh lực trong cơ thể không còn nhiều.
Nhất Minh liền cảm thấy thời cơ đến rồi!
Nhưng bản thân hắn cũng không thể cách không tung quyền.
Nhục thân đã đến cực hạn!
Cơ bắp không ngừng co thắt lại, khiến sắc mặt hắn tái nhợt không thôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dường như cả hai đều có chung ý tưởng.
Độc Lãng rút ra Ly Biệt