Chương 25: Minh Hà
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Vạn năm trước, Linh Tộc giáng lâm Thiên Long giới, lấy cường thế thực lực trấn áp Nhân Tộc ta, khiến Nhân Tộc không ngừng rời bỏ lãnh thổ, khắp nơi lâm vào hắc ám”
“Ta Nhân Tộc cùng Linh tộc chém giết không ngừng.
Huyết vũ cuồng xối, Nhân Tộc rơi vào thế yếu, tài nguyên bị đoạt, Thần Điện lúc bấy giờ chỉ giận mà không dám nói gì”
“Trong thời gian đấy, Nhân Tộc tưởng như hoàn toàn bị Linh Tộc một phương thôn phệ gần như tuyệt vọng”
“Thẳng đến hơn 1000 năm trước, một vị tán tu xuất thân, lấy sức một mình trấn áp toàn bộ Linh Tộc Thần Quân cấp độ, lấy thế không thể đỡ quật khởi Nhân Tộc.
Thành lập Quang Minh Điện với ý nghĩa phía sau bóng tối chính là Quang Minh!”
“Nhưng không thể ngờ, trong trận chiến cuối cùng Linh Tộc cao tầng cùng Minh Hà Thần Vương một trận chiến, thiên băng địa liệt, không gian vỡ nát.”
“Từ đó về sau, Linh Tộc cao tầng cùng Minh Hà Thần Vương liền biến mất không còn tăm hơi”
“Sau cuộc chiến đó, Thiên Long giới bị tổn thương nặng nề, linh khí không còn nồng đậm như trước kia, vì lẽ đó tu sĩ hiện nay muốn chứng đạo Thần Vương cảnh giới khó như lên trời!”
“Có người nói, hai người bọn họ xé rách hư không rời đi nơi này”
“Có người nói, hai người bọn họ cùng nhau đồng quy vu tận!”
Thương Minh Thành, Tiên Vũ Lâu
Lý Bất Tam, một vị thuyết thư lão nhân tay một thanh thước kẻ đập xuống bàn chậm rãi mà nói.
Bên trong tửu lâu, toàn bộ thực khách cùng nhau chăm chú lắng nghe lão giả kể chuyện.
Mà khi nghe đến Minh Hà cái tên này.
Có không ít tu sĩ trong lòng nhiệt huyết dâng trào, hận không thể tiến về Hỏa Vực cùng Linh Tộc chém giết một trận!
Minh Hà cái tên này, chính là Nhân Tộc kiêu ngạo!
Đặc biệt là tu sĩ xuất thân tán tu, bọn họ trong lòng không ai không biết Minh Hà cái tên này!
“Lão nhân gia, vị Minh Hà này chúng ta ai ai cũng đều nghe qua, đáng lẽ ra trận chiến đó về sau Linh tộc phải chết hết mới đúng, tại sao hiện nay Linh tộc vẫn còn?”
Có tráng hán tay cầm chén rượu, uống một cái nói ra.
“Sau trận chiến đó, Nhân tộc cùng Linh tộc một phương đều không còn Thần Quân tọa trấn.
Vì lẽ đó, Nhân tộc cùng Linh tộc vẫn tiếp tục phân tranh nhưng không có bên nào chiếm được ưu thế, cho đến hiện tại!” Lý Bất Tam nói.
“Cho đến hiện tại? Ý lão nhân gia ngài là cho đến hiện tại Nhân Tộc ta có lợi thế?”
Một người thanh niên khác nghe được trong câu nói có ý vị thâm trường bèn lên tiếng hỏi.
Nghe câu hỏi này, tất cả mọi người đều đang mang ánh mắt nhìn về phía lão giả thèm khát câu trả lời.
Lão giả ánh mắt tán thưởng gật gù nói: “ Đúng vậy!”
Hai chữ thốt ra, sau đó lão giả không còn nói cái gì.
Mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn lão giả.
“Lão nhân gia ngài nói tiếp ah!” có tu sĩ nóng lòng muốn nghe đoạn tiếp theo không khỏi thúc giục một cái.
Lão giả trầm ngâm một chút chép chép miệng: “Lão đây già rồi, miệng đắng lưỡi khô không có sức để nói!”.
Đám tu sĩ nghe vậy nhất thời bừng tỉnh đại ngộ!
Thì ra là vừa phóng hỏa đốt nhà, vừa chạy đi hôi của!
Lão bản tửu lâu thấy vậy liền định kêu tiểu nhị mang cho Lý Bất Tam một bình rượu cùng đồ nhắm.
Nhưng chưa kịp lên tiếng
Liền có một tu sĩ lớn tiếng gọi trước.
Lý Bất Tam nhìn về thiếu niên lộ ra một vòng ý cười, gật đầu một cái tựa như cảm tạ đồng dạng, sau đó tiếp tục nói.
“Bán nguyệt trước, ta Nhân Tộc cùng Linh tộc một trận chiến tại Trung Vực hẳn là các vị đều nghe nói đến.
Nhưng cụ thể tình huống thế nào, thì lão đây cũng được biết không ít.
Linh tộc 4 vị Linh Chủ mang theo phần lớn lực lượng tấn công vào Trung Vực nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho Linh tộc hậu bối cướp đoạt bảo vật của thiếu niên đệ nhất Tiềm Long bảng.
Các vị hắn là biết đến, đệ nhất Tiềm Long bảng ban thưởng không phải vật tầm thường.
Ban thưởng này nếu tu sĩ tự thân hấp thu luyện hóa, sẽ khiến nhục thân bước vào một phương diện hoàn toàn khác.
Chính vì lẽ đó, Linh tộc một phương đối với ban thưởng này là vô cùng thèm khát.
Trong trận chiến đó,
Bắc Huyền Thần Quân
Tư Không Thần Quân
Bạch Dương Thần Quân
Dương Thiên Thần Quân
Đối chiến 4 vị Linh chủ bất phân thắng bại!
Đó là những gì các vị được nghe thấy đúng chứ?“
Lý Bất Tam nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, để mọi người không khỏi lộ ra một vẻ nghi vấn thần sắc!
“4 vị Linh Chủ tiến đánh Trung Vực đều thất bại mà quay về điều này ai ai cũng biết mà? Lão nhân gia người hỏi như vậy chẳng lẽ nào trong này là có ẩn tình khác?”
Có thanh niên tu sĩ ngồi phía dưới lớn tiếng hỏi.
Người xung quanh nghe vậy cũng không khỏi nóng mắt nhìn về lão giả.
Lý Bất Tam cười khẽ một tiếng, một thanh thước gõ lên bàn.
Bốp bốp!
"Đương nhiên, mọi chuyện không phải bề ngoài đơn giản như thế!
Linh tộc một phương tiến đánh Trung Vực là có sự chuẩn bị mà đến.
Nếu không há lại chủ động tiến đánh Nhân Tộc ta!" Lý Bất Tam nói.
Có tu sĩ trong lòng vô cùng khó chịu đứng dậy hùng hùng hổ hổ nói: "Cái * mau nhanh nói, còn thừa nước đục thả câu, có tin hay không ta một quyền đập chết ngươi!".
Mọi người xung quanh thấy thế liền đứng dậy can ngăn tráng háng.
"Xin lỗi lão nhân gia! Hắn quá chén, hắn quá chén!" Một tu sĩ vừa ôm chặt tráng háng vừa nói.
Lý Bất Tam thấy thế cũng không còn dám thừa nước đục thả câu, nếu không cái mạng nhỏ của mình e rằng không giữ được!
Lão hắng giọng một cái.
"8 vị thần quân chiến đấu phạm vi ngàn dặm trên không, không có ai dám tiến vào nửa bước!
Trong khi Bắc Huyền Thần Quân đang cùng Hoả Linh Chủ chém giết.
Bất ngờ có Linh tộc tập kích sau lưng.
Khiến Bắc Huyền Thần Quân bị trúng vết thương không nhẹ!"
"Ta đi! Linh tộc bên kia 4 vị Linh chủ đều ra hết, ai lại có thể đánh lén Bắc Huyền thần quân được?"
"Không lẽ là Linh tộc thần cảnh?"
"Ngươi không biết, thần quân đánh nhau, thần cảnh đều là sâu kiến không khác gì!"
"Đúng ah!"
Nhất thời mọi người bàn luận long trời lở đất!
Sau một khắc tất cả mọi người đều im lặng quay sang nhìn về lão giả trước mắt tựa như đang nhìn