Chương 40: Đao, Kiếm và Thương
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ba ngày trước.
“Hiu hiu hiu~~”
Tiếng gió tuyết mang theo từng tia hàn khí không ngừng thổi xuống đại địa tạo nên một mảnh tuyết dày đặc bên dưới.
Lúc này,
Một thân hình thiếu niên bạch y trên người điểm xuyết những đốm huyết tinh đang bị tuyết dần dần phủ lấp thân hình.
“Chậc chậc! Không ngờ nhân tộc lại ra một cái thế yêu nghiệt thế này”.
Một bóng hình nữ tử từ trên cao chậm rãi rơi xuống, không khỏi thì thào cảm thán một câu.
“Tu vi thấp hơn, lại có thể chiến đấu trong hoàn cảnh hàn khí như thế này cũng không có bao nhiêu người làm được.”
“À không, lần trước đã có một người cũng làm được như thế nhưng so với thiếu niên trước mắt này mà nói thì thật không bằng!”
“Thôi, xem như miễn cưỡng qua ải đi, có thể bằng vào tu vi tôi thể cảnh đánh bay nhị tinh khôi lỗi quả thật không phải người thường có thể làm được.”
“Phần thưởng nơi này ngươi cũng đã nhận được rồi, hy vọng sau này sẽ có thêm người như ngươi đến nơi này!”
“Thế giới này rộng lớn như vậy, người quen bên mình thực sự là ít, ít đến ly kỳ!”.
Nữ tử nói nói nhiều như thế nhưng xung quanh vẫn không hề có một ai đáp lại.
Gió tuyết vẫn đang thổi liên tục, một mảnh tuyết trắng trong thế giới không hề có một sinh vật nào quả thật cô đơn đến cực điểm!
Trầm ngâm hồi lâu, nữ tử dường như có một quyết định nào đó, ánh mắt trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Phất tay một cái, một chiếc vòng tay màu xanh bay về hướng thiếu niên trước mắt.
Ánh sáng lóe lên một cái, chiếc vòng tay liền dung nhập vào cổ tay thiếu niên, màu sáng lam quang dần dần tắt đi, hiện ra một chiếc vòng xanh màu xanh nhìn không khác gì là phàm vật.
“Xong rồi! hy vọng ngươi có thể thay ta hoàn thành ước mơ của mình.”
“Ngươi có thể đi được rồi!”
Thanh âm vừa dứt, một đoàn bạch quang từ trên thương khung giáng xuống bao khỏa toàn thân thiếu niên vào trong đó.
Bạch quang lóe lên một cái, thân hình thiếu niên cùng bạch quang đồng thời biến mất không còn tăm hơi.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài lôi đài.
Một dãy thất thải quang mang trên không trung dường bị điều gì đó kíc/h thích một dạng.
Thất thải quang mang ban đầu bao phủ toàn bộ thương khung lôi đài phía trên, giờ khắc này đang rung động kịch liệt.
Một màn khiến mọi người xung quanh phải trợn mắt há mồm diễn ra ngay trước mặt.
Chỉ thấy thất thải quang mang bắt đầu từ hai phía không ngừng co rút lại.
Từ thất thải quang mang trở thành lục thải, ngũ thải,..
cho đến khi trên thương khung chỉ còn một màu tối đen như mực, bao phủ toàn bộ lôi đài trên không.
Một màn này hiện ra trước mắt của một đám võ giả phía dưới cùng một đám lão giả phía trên.
“Quân tiền bối, người nói xem cái này là chuyện gì xảy ra ah?” An Linh Nhi trưởng lão của Tôn Hành Tông không chịu được, lập tức xoay người hướng về lão giả tóc bạc, hỏi.
Đám trung niên, lão giả xung quanh cũng không ngừng hướng về phía lão giả tóc bạc nhìn qua, trong mắt không chịu được sự mong mỏi, chờ đợi câu trả lời.
“Cái này, cái này cũng là lần đầu tiên ta thấy được, bên trong điển tịch cũng không có ghi chép qua, tại hạ kiến thức nông cạn, để các vị chê cười!” Thương Minh Quân nhìn lên bầu trời chậm rãi nói ra.
“Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy chuyện ly kỳ như thế này, nếu như điển tịch không có ghi chép mà nói, sợ rằng cũng không có ai có thể biết chuyện gì đang xảy ra!” có lão giả gật đầu đồng ý nói.
“Xem ra tiểu hữu kia đã có kỳ ngộ ở nơi đó, cho nên mới gây ra thiên tượng như thế này, chờ một chút nữa theo dõi tình hình tiếp theo như thế nào.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng ứng đối” Chúc Kha nói.
“Chúc gia chủ nói có đạo lý, thiên tượng này không biết có gây tổn hại có bách tính trong thành hay không, chúng ta tạm thời chia ra trông coi tứ phương đề phòng vạn nhất, hy vọng các vị có thể trợ giúp Phong mỗ một tay!” Phong Miên nhìn các lão giả trước mắt chắp tay một cái, nói.
“Phong thành chủ nói quá lời, chúng ta cũng là một thành viên của Thương Minh Thành, điều này là đương nhiên, xảy ra chuyện lớn như vậy chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn” An Linh Nhi chắp tay đáp lễ nói.
“Vậy thì làm phiền các vị đạo hữu!”
Chờ các trung niên, lão giả chia ra bốn phương bay đi.
Không chờ trãi qua bao lâu, liền có thanh âm vang vọng trên không trung khiến mọi người trong thành có cảm giác sợ hãi!
Thất thải quang mang giờ khắc này chỉ còn một màu đen kịt trên không, theo thanh âm vang vọng trên không, liền xuất hiện từng đốm bạch quang như ẩn như hiện bắt đầu trở rõ ràng.
Oanh một tiếng.
Từng đóa bạch quang từ trên không trung rơi xuống.
Nồng đậm thiên địa linh khí theo từng đốm bạch quang không ngừng va chạm vào thân hình của các võ giả bên dưới.
Cảm nhận được trong linh khí trong cơ thể được tăng thêm rõ rệt, một đám võ giả bên dưới giờ khắc này nỗi lo lắng quẳng đi không còn một mảnh.
Có võ giả lập tức đạp không chiếm đoạt bạch quang dung nhập vào trong thể nội bản thân!
“Là Lôi Đài chúc phúc!” có võ giả nhận được chỗ tốt của đám bạch quang liền thất thanh hét lớn.
Sau tiếng hét lớn, lập tức một đám võ giả từ trạng thái ngơ ngác bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ, chen chúc, cùng nhau tranh đoạt đám bạch quang từ trên không rơi xuống.
Mỗi đám bạch quang liền có kích thước khác nhau không giống.
Có to, có nhỏ, có vừa,..
đủ mọi loại kích thước!
Trước đó, mọi người đều lo lắng bất an.
Nhưng khi cảm nhận được chỗ tốt của bạch quang mới biết được đây là chúc phúc ah!
Các đoàn tiểu và trung bạch quang đều ẩn chứa linh khí trong đó.
Còn các đoàn đại bạch quang ẩn chứa trong đó là cái gì thì không ai được biết rồi.
Mặc dù như thế, mọi người vẫn là hướng tới chỗ các đoàn bạch quang có kích thước to lớn tranh đoạt!
Điều này nhất thời tạo thành một màn chiến đấu với quy mô không nhỏ, thanh âm đùng đoàn vang tận mây xanh!
Cũng nhờ có các lão giả hộ pháp mà chiến đấu không có lan ra khỏi phạm vi lôi đài.
“Chết tiệt! phải biết vừa rồi ta tranh đám bạch quang to hơn rồi!” có đại hán mặt đen như đáy nồi quát to một tiếng!
“Hắc hắc, huynh đệ hấp thu tiểu bạch quang cũng coi như tạo hóa rồi! còn muốn hấp thu cái khác e rằng không được!”
Ngay lập tức, những nơi có bạch quang cỡ trung và đại đều có bóng dáng võ giả tranh đấu cướp đoạt!
“Muội ở đây chờ ta đi một lát sẽ quay lại!” La Kích trong mắt lấp lóe, thả thân hình lập tức phóng