Chương 42: Thu hoạch
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Nói như vậy là tên nam tử họ La đó giành được đoàn bạch quang kia rồi đệ mới xuất hiện ở trên lôi đài?” Nhất Minh nhìn nữ tử ngồi kế bên mình, hỏi.
“Đúng vậy ah, lúc đệ vừa xuất hiện ở lôi đài, mọi người nhìn thấy đệ toàn thân máu tươi ai nấy đều rất bất ngờ.
Sau đó những người xung quanh bắt đầu loạn cả lên thì ta mới phát hiện người bị thương nặng đó là đệ.” Ngọc Nhi hai má ửng đỏ một bộ ta vô tội bộ dáng.
“Rồi tiếp sau đó là mấy gã trung niên kia bắt đầu tiến tới, một bộ muốn giết ta đoạt bảo?” Nhất Minh cũng không có chú ý đến việc Ngọc Nhi biến hoá tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, nhờ có kiếm khách kia mà đệ không có việc gì.
Nếu không ta cũng không biết làm sao.” Ngọc Nhi gật gật đầu, nói.
“Trước không nói đến kiếm khách kia, tỷ có biết gã trung niên đó tướng mạo như thế nào không? Hay đại loại là tên hiệu của hắn?
Nếu đã làm loại chuyện này hơn nữa còn có đồng bọn theo sau thì chắc hẳn bọn chúng không phải lâm thời nổi ý, thậm chí là còn thường xuyên làm loại chuyện này không chừng.” Nhất Minh ngồi trên giường lơ đãng hỏi, một bộ xem ra chuyện này là bình thường vô cùng bộ dáng.
“Dạng này ah, ta cũng không biết bọn hắn tên gì, còn về tướng mạo thì ta cũng không biết phải diễn tả như thế nào cho đệ.
Nhưng trong lúc chiến đấu, có một tên thanh niên gọi gã trung niên kia là “lão đại”.
Ta nghĩ bọn chúng giống như đệ nói, có thể là băng cướp nào đó.
Dù sao thì trong Thương Minh Thành này đều có thương nhân ra ra vào vào mà, cho nên việc xuất hiện băng cướp trong thành cũng không có gì lạ.” Ngọc Nhi nói.
“Không có việc gì, nếu đã vậy thì đệ đi tìm tên nam tử kiếm khách đó hỏi cũng được.
Dù sao bọn chúng cũng phải trả giá cho việc chúng làm không phải!” Nhất Minh thản nhiên nói.
“Dù sao cũng cảm ơn tỷ mấy hôm nay chăm sóc cho đệ, đây là một ít linh thạch tỷ cầm lấy mà dùng.” Nhất Minh vừa nói vừa móc trong tay ra mười mấy khối linh thạch giao cho Ngọc Nhi.
“Cái này… cái này có phải nhiều quá rồi không? Dù sao ta cũng không có làm cái gì nhiều ah! Đệ đưa nhiều linh thạch như vậy làm sao đệ tu luyện?”
Ngọc Nhi nhìn những khối linh thạch sáng lấp lánh trước mắt nhưng vẫn lấy tay đẩy ngược về phía Nhất MInh, nói.
“Không có việc gì, tỷ cũng đừng có từ chối, đệ thắng cược ở Tiên Vũ Lâu được một mớ linh thạch cho nên đám linh thạch này đối với đệ cũng không có ảnh hưởng gì, tỷ cứ cầm lấy mà dùng trong nhà.
Không cho cự tuyệt, nếu không đệ sẽ cảm thấy áy náy và điều này không chừng sẽ trở thành tâm ma của đệ, ảnh hưởng việc đệ tu luyện.”
Nhất Minh lần nữa đẩy đám linh thạch vào tay Ngọc Nhi cười cười nói.
Nghe vậy, thẳng mắt nhìn cũng không biết là thật hay giả, nhưng thấy tên thiếu niên trước mắt nói đến phân thượng này mình từ chối thì cũng không được.
“Đệ đã nói như vậy thì ta xin nhận lấy, đa tạ đệ” Ngọc Nhi nghiêm túc nói.
“Tiếp theo đệ có dự định gì không?” Ngọc Nhi hỏi.
“Có lẽ đệ sẽ làm phiền tỷ thêm hôm nay, sáng mai đệ sẽ trở về gian trọ lấy một vật rồi đi lĩnh tiền đặt cược vậy”.
Nhất MInh cười nói.
“Không có việc gì, đệ cứ thoải mái nghỉ ngơi thật tốt, có gì ngày mai ta mang đồ ăn sáng đến cho đệ.” Ngọc Nhi nói.
“Vậy thì làm phiền tỷ” Nhất Minh gật đầu một cái, nói.
“Nên làm mà, hắc hắc” Ngọc Nhi cười hắc hắc nói ra, sau đó liền quay người rời khỏi gian phòng.
Nhìn thấy Ngọc Nhi đã rời khỏi gian phòng, Nhất Minh hắn mới thở dài ra một hơi trong nội tâm nổi lên từng tia hưng phấn!
Cẩn thận cảm thụ nhục thân một lần nữa, cảm giác không sai hắn liền “chậc chậc” tặc lưỡi một cái.
Trước đó, kinh mạch bị tổn thương khá nặng, cho nên hắn mới không nhận ra được sự biến hóa của cơ thể bên trong.
Lần chiến đấu trong hoàn cảnh hàn khí không nói là ác liệt bao nhiêu, nhưng đối với Tôi thể cảnh bình thường mà nói đó không khác gì dẫm trên băng mỏng.
Không cẩn thận một chút liền có khả năng kinh mạch toàn thân phá toái!
Bản thân mình may mắn trước kia đã từng được ban thưởng Hồng Bảo Thạch tăng lên nhục thân, nếu không thì cơ thể không thể chịu được sự trùng kích mãnh liệt của hàn khí như vậy.
Hơn nữa một phần vạn giọt Huyết Tinh Thạch trước đó cũng góp phần không nhỏ khiến kinh mạch trở nên rắn chắc hơn rất nhiều.
Trãi qua hơn 7 ngày khôi phục, thương thế phần lớn đều đã khôi phục.
Cảm giác nhục thân trở nên rắn chắc hơn trước hầu như gấp hai lần, cảm thụ lực lượng chảy bên trong cơ thể cũng được tăng tiến rất nhiều.
Điều này cũng là nhờ trận pháp “trọng lực” bên trong lôi đài ban cho!
Chiến đấu trong hoàn cảnh bị áp chế mạnh mẽ, giúp cho nhục thân của ta tiến thêm một bước cũng coi như không tệ!
Xem ra sau này phải thường xuyên “dày vò” bản thân nhiều hơn.
Đúng như cổ nhân đã từng nói “Không vào hang cọp làm sao bắt được con cọp”.
“Câu này có vẻ dùng không đúng trường hợp cho lắm, nhưng đại khái ý nghĩa cũng coi như hợp lệ!” Nhất Minh cười cười lẩm bẩm nói.
Bản thân không trãi qua “thiên đao vạn quả” làm sao có thể gặt được thành quả to lớn.
Về phần kinh mạch bên trong cơ thể thì cũng không biết thế nào nhưng chắc nghĩ là được tăng cường thêm một chút.
“Dù sao kinh mạch cũng chịu áp lực hàn khí không nhẹ, hẳn là có thể khiến ta bộc phát lực lượng mạnh hơn trước một chút!”
Nhất Minh cảm thụ từng dòng linh lực vận chuyển thông qua