Trước cửa đấu trường là một khung cảnh huyên náo của xe cảnh sát và xe cứu thương.
Bầu trời tối đen kéo mây âm u kèm theo những cơn gió lớn tạt qua khiến khung cảnh trở nên xơ xác.
Từ trong xe, Hiểu Minh nhìn thấy một thi thể be bét máu được đậy trong tấm khăn trắng đang được khiêng đi.
Lòng anh thắt lại.
Muốn nhìn rõ hơn, anh nhanh chóng thay chiếc áo đen rách bằng một chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm như máu.
Khi anh lao ra, thi thể ấy đã lên xe.
Một người cảnh sát già đứng bên cạnh ca thán: "Ra tay độc ác quá! Khắp người đàn ông có vô số nhát chém."
Đôi mắt anh tối sầm.
Người bạn duy nhất của anh đã bị bọn sát thủ băm vằm trăm nhát.
Anh hận bản thân đã quá chậm trễ.
Anh hận mình đã giả thua.
Nếu người tới đây hôm nay là anh thay vì Thiên Hạo thì tốt biết mấy.
Anh thà lấy mạng mình đổi cho cậu ấy.
Đôi hàng lệ mấp mé như muốn trào ra.
Nước mắt không thể hiện sự yếu đuối.
Nó tượng trưng cho tình cảm thiêng liêng.
Một người đàn ông chân chính không khóc vì nỗi đau của bản thân.
Mà vì sự mất mát của những người anh ta yêu quý.
"Cậu khóc vì tôi đấy à?" Thiên Hạo nhếch miệng cười đùa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hiểu Minh quay qua.
Ánh mắt lóe lên tia sáng rạng rỡ.
"Cậu nghĩ sao mà tưởng nhầm cái xác lùn tủn ấy là tôi?" Thiên Hạo chau mày.
Hiểu Minh ôm chầm lấy Thiên Hạo.
"Người anh em! Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?"
"Buông ra! Cậu ủy mị như thế từ khi nào vậy?" Thiên Hạo cười sảng khoái.
"Về thôi.
Hôm nay phải say đến không biết trời đất mới được." Thiên Hạo vỗ vai Hiểu Minh, nói bằng giọng sảng khoái.
"Đừng gục trước tôi đấy!" Hiểu Minh cười đùa.
" Giỡn hoài!" Thiên Hạo ngây người.
********
Trên đỉnh sân thượng, mây và gió kéo về xem cảnh hai người tri kỷ nâng chén trùng phùng.
Nam nhi đối ẩm, bia rượu khổng thể thiếu.
Men say không xấu.
Đánh mất bản thân mình mới là điều tồi tệ.
Họ uống không phải vì điều mất mát, mà uống vì sự tìm lại.
Ánh trăng huyền ảo chiếu sáng hai gương mặt anh tuấn đang ngẩng đầu nốc ngụm men say.
Bia lạnh nhưng tình ấm.
Lời nói ngắn ngủi nhưng tình nghĩa sâu đậm.
"Chuyện thế nào? Kể tôi nghe" Hiểu Minh thắc mắc.
"Nhờ tấm hình cậu gửi mà bọn sát thủ quay lại phản chủ.
Cậu nghĩ bọn chúng đã làm gì tên Quỷ Lùn.
Bọn chúng nói sẽ dẫn người thân về quê kiếm sống." Thiên Hạo ung dung kể.
"Sao cậu bảo chỉ trụ nổi ba mươi phút?"
" Đã thử bao giờ đâu.
Ước chừng vậy thôi!" Thiên Hạo cười nhe hàm răng trắng.
"Còn điện thoại? Sao không gọi được?" Hiểu Minh chau mày.
"À.
Cái đó hả? Cố tình.
Haha!" Vừa dứt lời, anh nhận ngay một cú đấm vào bụng, bia bọt phun thẳng ra.
"Dám đánh lén! Hôm nay phải phân cao thấp với cậu.
Đứa nào thắng làm anh." Thiên Hạo xoa xoa bụng.
"Tôi cũng muốn có đứa em trai như cậu.
Nhào vô!" Hiểu Minh khiêu khích.
Hai chàng trai tuấn tú lảo đảo đấm đá như múa dưới ánh trăng.
Dù vậy, họ ra đòn rõ nhanh và mạnh.
Trúng chỗ nào là đau chỗ ấy.
Một lúc sau, cả hai thấm mệt lăn ra nằm trên nền gạch.
Miệng thở hổn hển làn khói trắng bốc lên.
Ánh trăng hắt vào gương mặt thêm phần rạng rỡ.
"Cậu có phải Phán Quan không?" Hiểu Minh quay đầu qua, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Phải thì sao? Cậu sẽ bắt tôi nộp cho cảnh sát ư?" Thiên Hạo nhếch miệng cười.
"Không.
Chỉ là cậu ra tay hơi tàn nhẫn." Hiểu Minh xuống giọng.
"Ờ! Lần sau sẽ chú ý hơn." Thiên Hạo biết nếu nói tiếp sẽ nghe giảng đạo nên ậm ờ cho qua.
"Phải cậu không vậy?" Hiểu Minh trợn mắt ngạc nhiên.
"Không phải tôi thì ai vào đây?" Thiên Hạo nốc ngụm bia.
"Nhân từ với bọn ác có ngày cậu sẽ mất mạng đó!" Thiên Hạo nói tiếp.
"Ngành Y dạy tôi cứu người, không dạy tôi hại người." Hiểu Minh khẳng khái đáp.
Thiên Hạo biết điều mình nói không sai.
Hiểu Minh cũng không sai.
Nhưng lòng căm thù cái ác của anh lớn hơn.
Mặc dù vậy, anh cũng chưa từng xuống tay lấy mạng một ai.
"Mai đi bơi không, mấy ngày qua căng thẳng quá rồi nên xả một chút.
Để tôi kêu Bảo An rủ thêm Bảo Anh và Thiên Kim." Thiên Hạo khép mí mắt ẩn ý cười mờ ám.
"Cũng được." Hiểu Minh đáp lạnh lùng.
"Cậu không định tiến tới à?" Thiên Hạo quay qua.
"Tôi không muốn mình liên lụy đến cô ấy." Hiểu Minh hạ giọng luyến tiếc.
"Nếu đó là cô gái của cậu.
Cậu phải giữ cô ấy bên cạnh và bảo vệ cô ấy." Thiên Hạo chau mày giận giữ.
"Tình yêu đâu phải là sự sở hữu." Hiểu Minh bình thản trả lời.
"Tình yêu là duy nhất.
Hai người như hai nửa của một mảnh ghép.
Số trời đã định phải gắn liền với nhau."
"Hàng giả còn giống như thật, sợ gì không có mảnh ghép vừa với cô ấy." Hiểu Minh nhếch mép cười nhạt.
"Hàng giả làm sao bền bỉ theo thời gian được!" Thiên Hạo lườm.
"Thôi đừng nói chuyện này nữa! Uống đi!" Hiểu Minh uống ừng ực như chất chứa nỗi lòng.
"Uống thì uống!" Thiên Hạo nói với giọng bất lực.
*********
"Cộc Cộc." Hiểu Minh nhìn đồng hồ.
" Đợi em chút, sắp xong rồi." Thiên Kim nói vọng ra.
Cô mau chóng mở cửa.
Hiện ra một tiểu thư trang nhã với bộ váy xanh phối với quần dài bó sát cùng màu.
"Em làm gì lâu thế.
Mọi người đang đợi chúng ta ở dưới." Hiểu Minh chau mày.
"Hì hì!" Thiên Kim cười trừ.
******
Ba cặp trai gái lướt xe nhanh dưới bầu trời chiều gió nhẹ.
Ánh nắng dịu dàng càng trở nên mờ nhạt qua chiếc kính râm.
Bảo An và Bảo Anh vòng tay ôm lấy eo bạn trai trông rất tình tứ khiến Thiên Kim nhìn thấy mà tủi thân.
Cô nhìn vào tấm lưng rộng của anh thầm ước được tựa người vào đó.
"Nếu em sợ ngã thì cứ ôm anh, đừng ngại." Hiểu Minh hơi ngoái đầu về sau.
Thiên Kim vui mừng.
Cô chầm chậm luồn tay qua ôm hờ lấy eo anh.
Một cảm giác ấm ám lan tỏa khắp cơ thể.
Cả anh cũng cảm nhận được điều tương tự.
*******
Trước mắt họ là hồ bơi ngoài trời lớn nhất thành phố.
Hồ được xây ngoài bãi biển.
Xung quanh là bãi cát mênh mông và hàng dừa xanh thẫm.
Nước hồ trong và xanh như bầu trời phía trên đỉnh đầu.
Phản chiếu ánh sáng lấp lánh như