Một buổi tối trời quang mây đãng.
Thiên Kim đang ngồi gọn gàng trên giường tỉ mỉ gấp bộ võ phục cho vào balo.
Chân cô đã không còn đau nữa, thậm chí có thể nhảy nhót tưng bừng như chim thú.
"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vọng vào khiến Thiên Kim giật thót người.
Dường như rất ít khi có người đến thăm cô mà không báo trước như thế này.
Nếu có thì chỉ có thể là anh trai cô.
Họ không ở cùng nhau vì cô thích tự do thoải mái.
Và còn lý do khác là anh cô muốn ở gần trụ sở cảnh sát để tiện cho công việc đi lại thất thường.
Nghĩ thế nên cô cứ mặc nguyên chiếc váy ngủ mỏng manh mà bước ra, để lộ đôi vai gầy guộc quyến rũ.
Cánh cửa dần dần mở ra xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông ngày đêm xuất hiện trong tâm trí cô với những cảm xúc oán hận nay đã đứng ngay trước mặt một cách đầy bất ngờ.
Sừng sững và hiên ngang nhưng ánh mắt anh đột nhiên chuyển hướng.
Ánh mắt trợn to của cô lúc này lần theo tia nhìn ấy khiến cô càng gập cổ xuống, dừng lại trên một khe thung lũng tăm tối phủ đầy sương mờ nhưng không kém phần thơ mộng.
Đôi má cô ửng đỏ nhanh chóng như một trái táo mùa thu.
Vội vã đóng rầm cửa lại.
Trong đầu thầm rủa: "Đồ biến thái.” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, lồng ngực muốn vỡ ra.
Người ta nói rằng.
Nếu nhìn thấy một người phụ nữ gợi cảm.
Ánh mắt đàn ông sẽ vô thức nhìn vào nơi đầy bí hiểm.
Dù gì con người lớn lên cũng nhờ vào nguồn tài nguyên dồi dào đó.
Đây nhỉ là nhớ về cội nguồn.
Không thể trách anh ấy được.
Có trách thì do cô quá vô tư.
Bầy ra tội cho người ta mắc phải.
Còn anh lại là chàng trai chưa một mảnh tình vắt vai.
Phản xạ ấy cũng chỉ là tự nhiên, không hề cố ý.
Anh hoàn toàn vô tội chứ không đến mức biến thái như cô nghĩ.
"Anh tìm tôi có việc gì?".
Giọng cô run run.
Lưng dựa sát vào cửa.
"Chúng ta đi thôi.
Tới võ đường".
Giọng anh đầy nghiêm túc.
Chúng ta ư.
Cô nghe sao mà thấy thân mật đến thế.
Liệu hắn có phải vì mùa hè nóng quá mà đầu óc có vấn đề.
"Anh có nhầm lẫn gì không vậy?".
Giọng cô cao vút có phần khiêu khích.
"Vì em mà xe của tôi vẫn ở trung tâm.
Em định để tôi chạy bộ đến đó sao!".
Cô chợt hiểu ra vấn đề nhưng vì tính tình trẻ con nên định trả lời anh rằng.
"Anh coi như tập thể dục vậy”.
Cô việc gì phải đi với người hách dịch như anh.
Chưa kể bao nhiêu lần anh làm cô điêu đứng.
Oán thù chất cao như núi.
Cô làm sao có thể hả cơn giận.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.
Cô vốn là người ân oán phân minh.
Người ta có oán với cô, cô chưa chắc đã ghi nhớ.
Nhưng ai có ơn với cô, cô khó lòng mà quên được.
Nếu cô không cho hắn đi nhờ xe thì khác nào hắn tự đắc rằng cô mang ơn hắn cả đời.
"Anh đợi tôi thay đồ." Giọng cô ấp a ấp úng.
Người đàn ông phía sau cánh cửa nở một nụ cười toại nguyện, để lộ hàm răng trắng như ngọc.
Có thể ví đây là nụ cười tỏa nắng khiến người đối diện ấm lòng hạnh phúc.
Như đứng giữa bình minh vừa ló dạng.
Nhưng tiếc là không một ai nhìn thấy.
*******
Vẫn như thường ngày, võ đường Tiểu Hổ đông đúc nhưng hàng lối ngay ngắn thẳng tắp.
Hiểu Minh vẫn ngồi ung dung trên ghế.
Tựa như một tảng băng lạnh lẽo được điêu khắc tinh xảo.
Chỉ cần ngắm nhìn từ xa cũng đủ làm các nữ sinh toại nguyện.
Còn cô đứng ngay hàng đầu nên khó tránh khỏi đôi lần trạm mắt.
Đúng hơn là cô cũng hay liếc nhìn về phía anh.
Vẻ đẹp của anh đầy sự thu hút.
Trầm tĩnh mà sống động.
Ánh mắt vô thần nhưng đầy khí chất.
Làn da trắng trẻo càng làm toát lên sự lạnh lùng vốn có.
Nếu như anh không quá thô lỗ thì chắc cô đã sớm có cảm tình với anh rồi.
Thật là đáng tiếc.
"Hôm nay võ đường Tiểu Hổ của chúng ta vui mừng đón nhận một võ sinh mới.
Thiên Hạo vô đây đi em." Hoài Đức, vị sư huynh có làn da màu nâu bánh mật hô lớn, nét mặt dường như chỉ biết biểu cảm sự nghiêm túc, trước nay vẫn thế.
Từ trong khu thay đồ