Được một trận thắng vẻ vang, võ đường Tiểu Hổ như sống lại tinh thần.
Tiếng hô của cả trăm người tạo nên một khí thế áp đảo.
"Nhật Thanh, đại đệ tử của võ quán Bách Hợp.
Xin chỉ giáo." Một chàng thanh niên khoảng hai mươi bảy tuổi, thân hình cao lớn với ánh mắt thận trọng đứng ngay trước mặt Thiên Hạo.
Nhật Thanh khoác bộ võ phục Vovinam màu xanh dương.
Thắt Hồng đai.
(Trong Vovinam, Hồng đai xếp hàng cao thủ, thời gian luyện tập ít nhất 6 năm, nhưng nhìn tuổi tác của Nhật Thanh thì ít nhất cũng mười mấy năm luyện võ).
Hai cao thủ bước từng bước chậm rãi dò xét điểm yếu của đối phương.
Cao thủ đánh nhau, chỉ cần lỗ mãng bất cẩn một chút, có thể thương tích đầy mình.
Bắt được thời cơ, Nhật Thanh lao tới nhanh như chớp với một đòn đá giả.
Thực chất là rút ngắn khoảng cách để tung ra những đòn đấm chí mạng khiến Thiên Hạo vừa lùi vừa tránh đòn.
Nhưng anh mất đà.
Nhật Thanh thừa thế tung chân đá.
Nhanh đến mức xé gió thành tiếng "vút".
Thiên Hạo mở to mắt hốt hoảng.
Anh đã phải đổi cánh tay trái để bảo vệ tính mạng.
Đau như vỡ vụn.
Ít nhất cũng bị nứt xương.
Đôi lông mày mảnh chau lại, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên.
Thiên Hạo cảm thấy thích thú.
Máu nóng trong người dồn lên làm tròng mắt đỏ chót.
Màu của sự khát máu.
Anh nhìn đối phương như một miếng mồi ngon muốn nhỏ dãi.
Anh đưa tay trái về sau lưng, tay phải ngoắc ngoắc như muốn nói: "Đừng bắt ta phải chờ nữa...!lại đây...!lại đây nhanh đi...”
Ánh mắt của Thiên Hạo khiến Nhật Thanh sởn tóc gáy.
Nhưng hắn vẫn là người chiếm ưu thế vì Thiên Hạo chỉ còn đánh được bằng một tay.
Hắn liền lao tới tung nắm đấm kết thúc.
Ngay lập tức, Thiên Hạo lách người sang một bên, đấm mạnh vào cánh tay hắn khiến xương hắn như vỡ vụn.
Nhật Thanh chịu không nổi, lăn xuống giẫy giụa kêu la thảm khóc.
"Một tay đổi một tay, ta không lấy lời là may cho ngươi rồi."
Võ đường Tiểu Hổ lại đồng thanh hô lớn: "Thiên Hạo...!Thiên Hạo..."
Ánh mắt rực lửa của Thiên Hạo hướng về phía Hiểu Minh như nói rằng: "Cậu định để tôi làm thịt hết đám người này sao.”
Liên tiếp nhìn thấy hai người bên mình thất bại thảm hại, kẻ dẫn đầu đoàn người không đè nén được sự phẫn nộ nữa.
Hắn bước ra thách thức: "Đại Lực, quán chủ võ quán Hắc Sơn, xin thỉnh giáo."
Mọi người trong võ quán Tiểu Hổ nhìn Thiên Hạo với ánh mắt đầy nghi ngại.
Còn Bảo An trong lòng đầy chua xót.
Họ những tưởng với cánh tay đau ấy, Thiên Hạo không thể nào đấu lại với tên võ sư Muây Thái đó được.
Hắn là chủ võ quán, ít nhất cũng hai mươi mấy năm kinh nghiệm.
Tất cả võ sinh liền đưa ánh mắt mong chờ về phía đại sư huynh Hiểu Minh.
"Thiên Hạo, cậu dưỡng thương đi".
Thân hình cao lớn đứng thẳng dậy, nhịp nhàng tiến về phía sân đấu.
Anh như mặt trời ló dạng sau đêm bão giông.
Khí thế hiên ngang không ai sánh bằng.
Trong lòng Hiểu Minh vốn có dự tính từ trước.
Anh không hề để tâm đến cánh tay bị thương của Thiên Hạo.
Hắn dư sức đánh bại tên võ sư kia chỉ với một tay.
Lại càng không lo chuyện hắn xử lý bọn người đến phá võ quán như thế nào.
Cũng do bọn chúng tự chuốc lấy.
Nhưng nếu cứ để Thiên Hạo sử dụng võ công của phái khác cũng không hay.
Người ta sẽ chê cười môn võ Aikido.
"Sân khấu bây giờ là của cậu".
Lúc đi ngang qua Hiểu Minh, Thiên Hạo nhếch môi ẩn ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, hắn ôm tay, gương mặt nhăn nhó như muốn ăn vạ tiến về phía Bảo An.
"Anh có đau lắm không?".
Cô tỏ ra hết sức lo lắng.
"Tay anh đau quá, em có thể giúp anh một việc được không?".
Thiên Hạo cất giọng nũng nịu.
Ánh mắt long lanh nhìn anh, cô khẽ gật đầu.
"Nhập số điện thoại của em vào đây." Không biết hắn moi từ đâu ra một cái điện thoại đưa cho cô.
Bảo An nở một nụ cười rạng rỡ.
Lúc nào rồi mà anh còn đùa được.
********
Tên đệ tử của Đại Lực ghé sát tai hắn thì thầm, ánh mắt láu lia: "Sư phụ, võ quán chúng ta trước giờ chưa hề có một bóng hồng nào, hay là...".
Đại Lực hiểu ý, nở một nụ cười nham hiểm.
Đại Lực nhìn xung quanh một lượt rồi dừng mắt ngay gương mặt xinh đẹp nhất của võ quán Tiểu Hổ.
Hắn chỉ tay vào Thiên Kim, mặt hướng về phía Hiểu Minh.
"Nếu ngươi thua, cô gái này sẽ trở thành đệ tử của võ quán Hắc Sơn ta."
Nghe thấy thế khiến ruột gan Thiên Kim sôi lên sùng sục.
"Ông nghĩ tôi là món đồ đem ra cá cược ư, đừng hòng." Mỏ cô chu lên trông rất bướng bỉnh làm cho có người suýt nữa vì cô mà bật cười.
Nhưng đây là chốn đông người.
Anh còn phải giữ gìn hình tượng.
"Cô sợ võ đường của cô sẽ thua ư, ái chà chà".
Đại Lực kích tướng.
Thiên Kim tỏ ra lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Cô thật sự không mong anh sẽ thua.
Dù cho cô có ghét anh đi nữa.
Tên võ sĩ Muây Thái vẫn đáng ghét hơn.
Nhưng cô không thích bị xem là món đồ trao đổi một tí nào.
Cảm giác rất khó chịu.
Hiểu Minh bước lên, đôi mắt nhìn cô trìu mến, cất giọng trầm ấm: "Yên tâm, tôi sẽ không để mất em vào tay kẻ khác."
Thiên Kim choáng váng đầu óc.
Phải chăng ý anh là võ quán này sẽ không để mất cô.
Nhưng anh có cần phải làm người ta hiểu lầm như vậy không.
Còn khiến tim cô đập như muốn loạn nhịp.
Sân đấu lúc này yên tĩnh đến lạ thường.
Hiểu Minh nhắm mắt lại, hơi thở chậm dần.
Hai tay giơ ra trước tạo thành một thế phòng thủ vững chắc.
Thiên Kim đứng một bên.
Dù nhìn nghiêng trông anh vẫn thật đẹp.
Như một pho tượng nạm ngọc, phản chiếu ánh đèn càng thêm lung linh huyền ảo.
Khi ngắm nhìn anh say đắm thế này, không gian xung quanh cô như mờ đi, tĩnh mịch, chỉ còn lại mỗi anh.
Cô bất giác nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu.
Sử dụng sở trường đánh cận chiến của Muây Thái, Đại Lực lao tới liên tiếp ra các đòn đấm đá, lên gối, đánh trỏ hiểm hóc.
Hiểu Minh uyển chuyển vừa lùi vừa tránh đòn.
Đôi tay anh như dòng nước uốn