Sài Gòn 7h45 ngày 15 tháng 8 năm 2006
Ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Sài Gòn, bắt đầu những tháng ngày mộng mơ thời cấp 3.
Tôi khệ nệ ôm đống đồ xuống tàu, ngoài những gì tôi mang đi, còn thêm mớ bòng bong do đám bạn gửi, rồi đồ mấy người bác họ hàng ở Hà Nội đưa. Tôi còn đang ngơ ngác trước sự thay đổi quá nhanh này, thì chuông điện thoại kêu lên (do đi học xa nên mẹ tôi đã mua cho tôi 1 cái, tiện cho việc liên lạc sau này). Vừa cầm điện thoại lên, thấy hiện số mẹ Hòa gọi, chưa kịp nghe máy thì mẹ đã tắt mất, tôi cau mày khó hiểu, đang định gọi lại thì thấy trước mặt có dáng người phụ nữ quen thuộc. Tôi cười cười, ôm núi đồ đến.
“Con chào mẹ” – Tôi cúi người chào, dù số lần tôi gặp mẹ Hòa cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng tôi cũng cảm nhận được tình cảm mẹ Hòa dành cho tôi.
“Con trai tôi lớn vậy rồi à, chà nhìn cũng có hồn đấy, nhưng sau con gầy thế này hở con” - Mẹ Hòa ôm chầm lấy tôi sau đó xoa nắn tay, vai rồi hỏi tôi.
“Dạ con cũng không biết, ăn nhiều mà xưa giờ vẫn vậy” – Tôi cười khổ
“Ừ vào đây để mẹ tẩm bổ cho, không khéo mốt mẹ mày gặp lại không nhận ra mày ấy chứ” – Mẹ Hoa cười rồi nói
“Dạ con thấy thế được rồi, chứ con ghét béo lắm” – Tôi co rụt cổ
“Haha, thôi mang đồ ra đi, taxi đang đợi, đưa bớt đây mẹ cầm cho”
“Dạ thế mẹ cầm cho con chỗ này” – Nói rồi tôi đưa đống quà bạn tôi gửi ẹ Hòa cầm, nhìn thì nhiều thứ chứ nhẹ tênh, cũng không nặng nhọc
“Chà, nhiều quà quá, chắc bạn con gửi ah” – Mẹ Hòa hỏi
“Dạ, đây là bạn ngoài quê gửi”
“Ừm, thôi đi thôi con”
Mất 15p để đi ra ngoài cửa ga, rồi chuyển đồ lên taxi, tôi mới yên vị lên trên xe mà thở phào. Dù gì cũng lần đầu tiên tôi tự mình đi xa như vậy, cũng có cảm giác thấp thỏm, lo âu cùng với háo hức, cũng vơiđược ít nhiều nối buồn xa quê.
Mẹ Hòa sau khi nói với taxi địa chỉ nhà, rồi quay xuống hỏi tôi
“Thế chuẩn bị sách vở gì đi học chưa con, trường mai là học đấy”
“Ơ nhanh vậy ạ” – Tôi co rụt cổ - “Con chưa chuẩn bị gì hết, tại thấy lỉnh kỉnh đồ rồi, ôm thêm sách vở thì con cũng không kham nổi mà mang vào đây”
“Ừm thế về nghỉ đi rồi chiều mẹ đưa đi mua, con bé Thảo cũng cần mua thêm mấy thứ”
“Dạ, con học cùng trường bé Thảo luôn ạ”
“Ừ, nó học cùng lớp với con luôn, 2 đứa bảo ban nhau học cho đầng hoàng đấy”
“Dạ vâng” – Tôi gật gù
“Người miền Nam chỉ có dạ, không có vâng nha con” – Mẹ Hòa nhìn tôi cười
“Dạ vâng, ớ” – Tôi cứng họng
“Haha, từ từ rồi quen, con bé Thảo nó mong con lắm đấy”
“Dạ, bé Thảo vẫn nhớ con ạ”
“Nhớ chứ sao không, từ lúc chuyển vào đây, hè nó không được lên nhà con, nó nhắc mãi” – Mẹ Hòa thở dài
“Dạ vâng” – Tôi trả lời rồi im bặt, thầm nghĩ “Không nhớ cũng hơi phí, theo mình lê la từ đầu xóm tới cuối thôn, phá đủ thứ, ở thành phố lấy đâu ra lắm trò vui như thế”
Tôi lim dim nhìn khung cảnh hai bên đường, những nhà cao tầng mọc san sát nhau, những cửa hàng điện máy mở nhạc ầm ầm cùng các băng rôn quảng cáo bay phất phới. Dòng người đi lại thì đông như kiến, chen chúc nhau nhích lên từng tí khi dừng đèn đỏ. Điều đầu tiên tôi cảm thấy là: “Ồn ào, ngột ngạt” chứ không yên bình như quê tôi, muốn núi có núi, muốn sông có sông, muốn rừng có rừng. Nhưng mà được cái gái xinh nhiều thì thôi rồi. Ngồi trong taxi nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng thấy mấy cô mặc . . . quần đùi đi xe làm tôi thiếu điều muốn lấy cái ca để. . . hứng nước miếng. Tôi lim dim nhìn 2 bên đường, chừng khoảng nửa tiếng sau thì taxi dừng lại. Mẹ Hòa gọi tôi
“Đến rồi, xuống thôi con.” – Mẹ Hòa quay lại nói với tôi
Lục tục khênh hết đồ trên xe xuống, nhìn cái núi này tôi lại cười khổ. Mới mấy hôm trước còn ở tít mù cái xứ rừng rú ở Tây Bắc, giờ thì đã đứng đây rồi. Đủ loại cảm xúc vẫn đang chạy lung tung trong đầu. Lắc lắc đầu rồi khênh đồ theo mẹ Hòa vào nhà
Ngôi nhà nằm trong hẻm đường Âu Dương Lân quận 8, cũng khá khang trang. Cổng bằng sắt, được sơn màu đen, từ cổng đi vào là con đường nhỏ được lát bằng những viên sỏi trắng. Bên trái là hòn non bộ với đủ loại cá cảnh, bên phải là các chậu cây cảnh được xếp ngăn nắp, xen vào đó là từng giò phong lan treo lở lửng, một vài giò đã có vài bông hoa, nhìn rất tao nhã. Tôi vừa đi vào vừa ôm đồ, vừa ngắm dàn cây cảnh thì cửa nhà mở ra.
“Con chào mẹ, em . . . chào anh . . .!” – Bé Thảo chào mẹ xong chào tôi có vẻ ngập ngừng.
“Ừ phụ anh mang đồ vào nhà đi con” – Mẹ Hòa cười với cô bé
Tôi gật gật với Thảo,cũng không dám hé môi “chào em” vì vẫn hơi ngượng, dù gì cô bé cũng bằng tuổi tôi nên xưng hô vậy cũng hơi kì cục. Tôi vẫn đang lúng túng không biết làm như nào vì Thảo đứng chắn ngay trước cửa, đang định mở miệng nói thì con bé chạy lại cướp lấy bịch ni lông đồ tôi đang xách ở tay trái rồi cười toe toét.
“Đưa đây em mang vào cho, ơ mà sao nhìn anh chẳng khác gì trước thế, vẫn ốm nhom ốm nhách, nhìn y như con cò ma” – Thảo nhìn tôi từ trên xuống dưới phán cái độp
“Ừ ừ thì. . . anh xưa giờ vẫn vậy” – Tôi cười khổ, rồi cũng mở miệng xưng anh em, chiều lòng ý người đẹp
Nói thêm về Thảo, thì Thảo là cô bé dễ thương. Mắt to tròn, má hơi bầu bầu (tôi nhìn chỉ muốn véo cho cái), cao khoảng gần 1m6, cũng hơi gầy. Tóc thì được em ấy cột ngược ra sau thành cái đuôi gà. Với cái áo pull đỏ, cái quần jean lửng, vẫn còn mang nét tinh nghịch như lúc nhỏ.
“Khiếp, nhìn tướng anh thì tụi con trai thành phố cũng búng cái là anh bay rồi” – Thảo vẫn chưa buông tha, ngúyt dài trêu tôi
“Ớ . . .” – Tôi cứng họng không biết phản bác như nào.
“Thôi mang đồ vào đi, chẳng lẽ đứng đây tán dóc đến trưa à, nhanh lên cho anh ấy còn nghỉ, đi tàu mấy hôm nay chắc cũng mệt rồi” – Mẹ Hòa thấy tôi đang ấp úng khó xử, nên giải vây
“Hì hì” – Thảo cười toe toét rồi cũng quay người vào nhà
Tôi cười khổ nghĩ sau này khó cũng yên ổn con em trời đánh này. Khuân đồ vào nhà, rồi mang lên tầng 2, rồi sau đó di chuyển vào phòng. Tôi liếc nhìn quanh phòng đánh giá, câu đầu tiên tôi nghĩ trong đầu: “Ta kháo, phòng sơn màu tím cho ai ở đây, rồi còn đống tranh ảnh các band nhạc nước ngoài như Westlife, Backstreet Boy, N’Sync, Aqua . . . dán đầy tường là sao đây” Liếc lên giá sách thì thấy đủ thứ truyện, tôi liếc sơ qua, nào là Mật mã DaVinci, Thiên thần và Ác quỷ, Ruồi trâu, Robinson Crusoe, Đảo giấu vàng, Frankenstein . . . Tôi nhìn mà chóng hết cả mặt.
“Phòng này là phòng của thằng Minh, nhưng mà nó ra Hà Nội học Đại học kinh tế quốc dân rồi nên con ở phòng này, nếu Tết với hè nó về thì 2 anh em ngủ chung nhé” – Mẹ Hòa thấy tôi đang nhìn quanh phòng nghi hoặc thì giải thích
“Dạ, không sao ạ” – Tôi thở phào, tưởng đâu mẹ Hòa mua cả đống này bắt tôi đọc thì chỉ có mà độn thổ
“Cái giá sách này con lấy bớt sách ra được không mẹ” – Tôi hỏi mẹ Hòa, chứ thực tình ngày nào cũng nhìn mớ sách này, tôi cũng đủ rùng mình.
“Ừ chiều không thích gì thì cứ dọn ra rồi đưa mẹ cất đi, con bày gì cũng được” – Mẹ Hòa gật đầu
“Anh không thích đọc nó à, em cũng thế, mới nhìn thấy là em nhức đầu rồi” – Thảo toe toét cười
“Ừ, anh cũng thế” – Tôi gật gù
“Thế anh thích đọc cái gì” – Thảo hỏi tiếp
“Tí anh bày lên thì em biết” – Tôi cười hì hì
“Thôi xem rồi cất đồ đi mà nằm nghỉ, tủ quần áo mẹ cũng dọn rồi, con xem bàn học có đống sách nâng cao với tham khảo của thằng Minh, con ưng quyển nào thì giữ, rồi mẹ cất bớt đi”
“Dạ dạ, mẹ để đó con dọn”
“Ừ thế dọn đi, đồ con trai lớn rồi, mẹ không tiện động vào, thế nhé, mẹ chạy ra chợ mua thức ăn đã”
“Dạ vầng, con chào mẹ”
Sau đó mẹ Hòa ra khỏi phòng, tôi nhìn đống đồ nghĩ giờ phải sắp xếp lại chỗ này, rồi lựa đồ ông anh bỏ ra, sau đó xếp đồ tôi vào là bắt đầu nản rồi. Tôi lại thở dài
Chưa kịp làm gì, vừa quay sang vẫn thấy bé Thảo nhìn tôi chăm chăm
“Hả, gì thế, sao em còn ở đây” – Tôi toát cả mồ hôi trước ánh nhìn soi mói của Thảo
“Em giúp anh không được à, đồ thế này thì mình anh làm có mà đến tối” – Thảo bĩu môi nói
“Ừ thế cũng được” – Tôi gật gù
Rồi hai anh em bắt đầu lôi hết đống truyện trên giá sách xuống để gọn một bên, rồi tôi lấy quần áo treo vào tủ. Sau khi giải quyết xong cái vali quần áo, chuyển qua cái vali đồ linh tinh của tôi, lúc tôi vừa mở vali ra, đang chuẩn bị xếp lên giá thì. . .
“Trời đất, lại là sách, anh cũng mọt sách ah” – Bé Thảo bật ngửa người trước đống sách trong vali.
“Ừ, anh cũng hay đọc mấy truyện này” – Tôi gãi đầu đáp
“Haizzz, để em xem nào” – Thảo nhìn tôi ngao ngán
“Tuyết sơn phi hồ, Lục Tiểu Phụng, Liên thành quyết, Lộc đỉnh ký, Thủy Hử, Tam quốc diễn nghĩa . . . Trời đất ơi !!!” – Thảo trố mắt khi thấy đống truyện Trung Quốc kinh điển của tôi mà toát mồ hôi
“Ừ anh thích đọc cái này, đang định chiều đi mua sách học, kiếm thêm vài quyển về đọc” – Tôi cười toe toét
“Hả, mua mấy truyện này nữa hả” – Thảo trố mắt nhìn tôi
“Ừ sao vậy” – Tôi nghi hoặc nhìn con bé
“Ông thần ơi, chưa thấy ai như anh, sao ông mê được mấy cái này vậy ông” – Thảo lắc đầu ngán ngẩm
“Kệ anh, thôi để đó anh dọn cho” – Tôi bưc bội khi thấy thái độ có vẻ hơi thái quá của Thảo
“Thôi em phụ cho, em không có ý gì đâu” – Thảo tiu nghỉu khi thấy thái độ của tôi
“Ừm, thế giúp anh đi” – Tôi cười hì hì rồi xoa đầu nó
“Em lớn rồi, không được xoa đầu em” – Thảo lắc lắc mái tóc khó chịu nói.
“Ha ha . . .” Tôi bật cười trước thái độ của con bé
Sau hơn nửa tiếng dọn dẹp đủ thứ, tôi mới ngồi xuống thở phèo phèo vì mệt. Thảo thì đang soi mói đống quà mà đám bạn đưa cho tôi
“Anh, mở đống này ra nha, xem có gì” – Thảo lay lay tôi, ánh mắt sáng rực
“Ừ em thích thì mở đi” – Tôi khoát tay nói
“Để xem nào, lưu bút cấp 2 này, album ảnh cấp 2 này, chuông gió, áo đồng phục cũ này, sổ lưu niệm này, quả . . . ơ cái này đẹp thế” – Con bé trầm trồ khen.
“Hả” – Tôi liếc qua, thấy quả cầu tuyết con bé đang cầm trên tay. Là quả cầu thủy tinh, bên trong là mô hình ngôi nhà tuyết cùng với cây thông, người tuyết, cối xay gió.
“Ơ tuyết bắn tung tóe đẹp chưa này” – Thảo lắc lắc quả cầu, thấy “tuyết” được tung lên khắp nơi trong quả cầu
Tôi bần thần một lúc, quả cầu tuyết này lúc trước cùng đám bạn ra thành phố, rồi dạo quanh các cửa hàng lưu niệm, vừa nhìn thấy nó là tôi thích mê tơi nhưng cũng chỉ biết quay người đi, vì cái giá nó cũng khá đắt với đám trẻ con tôi lúc bấy giờ. Giờ có người mua tặng, tôi cũng không còn cảm giác vui sướng, chỉ còn lại những xúc động bùi ngùi.
“Em nhìn xem có ghi ai tặng không” – Tôi thở dài cắt đứt chuỗi suy nghĩ của mình
“Để em xem, à đây rồi, bạn gái Mai Anh thân tặng. Bạn gái anh à? Còn có mấy dòng nữa này, anh đọc không” – Con bé đọc xong rồi quay sang tôi hỏi.
“Đưa anh xem” – Tôi nói rồi lấy tờ giấy đọc.
“Tớ xin lỗi vì trưa không sang nhà cậu được, hihi chắc lần đầu tiên xưng hộ cậu – tớ như này nhỉ, trước kia toàn mày tao rồi chửi nhau inh ỏi. Lúc sáng nghe cậu phải đi vào Sài Gòn học, tớ nghĩ không biết tặng cậu gì, rồi chợt nghĩ đến món quà này. Tớ biết lúc trước cậu thích nó lắm, nhưng không mua được, nên tớ bắt mẹ tớ chở tớ ra thành phố mua bằng được nó, hi vọng cậu sẽ thích. Cậu chắc đang mỉm cười rồi nói tớ khờ chứ gì, hừ đừng tưởng qua mặt được tớ. Trưa nay tớ còn đang ở trên thành phố nên không sang nhà cậu được, rồi lúc về nhà cũng không qua cậu rồi chào một câu, cậu có trách tớ không. Tớ sợ khi gặp cậu rồi, tớ sẽ không biết phải nói gì. Thực sự tớ sợ phải khóc trước mặt cậu, tớ sợ lúc tớ khóc rồi cậu cũng phải đi, khi ấy không ai ở bên an ủi tớ, tớ sợ cảm giác hụt hẫng ấy, tớ sợ đối mặt với cậu. Nên tớ gửi Phong đưa cậu cái này, chỉ hi vọng cậu đừng quên tớ. Và tớ cũng thế, tớ vẫn mãi nhớ cậu, mãi nhớ lúc cậu đồ mồ hôi cõng tớ ngất xỉu thì sân tập lên phòng y tế khi tớ say nắng, rồi những lúc cậu đứng ra