Mở cổng rồi dắt xe vào nhà, thì tôi thấy ba đang đứng ngắm nghía mấy giò phong lan.
“Đi chơi dữ quá hen chàng trai.” – Ba nhìn tôi gật đầu rồi cười.
“Dạ, cả ngày nay học mệt quá nên tối con đi đổi gió xíu.”
“Ừa, đổi gió với cô bạn mà bữa giờ qua chăm con đó hả.”
“Ơ. . .Bữa giờ là sao ạ?” – Tôi ngạc nhiên
“Thì mấy hôm con bệnh chứ sao?”
“Ủa Linh qua mấy hôm đầu thôi mà, mấy hôm sau làm gì có qua đâu ạ.”
“Ngày nào mà con bé chẳng ở đây đến 10h 10 rưỡi mới về. À mà đúng rồi, con ngủ như chết thế thì biết làm sao được.” – Ba nhìn tôi rồi thở dài, khẽ lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“10h 10 rưỡi. . .” – Mắt tôi trợn trừng ra.
“Ừm, ngày nào học xong con bé cũng chạy qua đây. Rồi phụ con bé Thảo dọn dẹp linh tinh rồi cơm nước, đến giờ đó mới về.”
“Vậy bình thường có lúc con thức dậy mà đâu có thấy ai đâu ba?”
“Chắc lúc đó con bé đang học bài bên phòng con bé Thảo. Thi cử đến nơi rồi, đâu phải lúc nào nó cũng ngồi kế bên con được chứ.”
“Dạ vâng. Xin phép ba con lên phòng.” – Tôi ảo não cúi đầu chào.
“Ừm. À mà còn nữa, lúc nãy hình như mẹ con có gọi điện cho bà Hòa đó.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ta cũng không biết, con hỏi bà Hòa hoặc gọi ẹ con thử xem. Chuyện đó ta cũng không có hỏi.” – Ba khẽ trầm ngâm rồi nói.
“Dạ chào ba, con lên phòng.” – Tôi cúi chào lần nữa rồi đi lên phòng, trong bụng mang theo cả đống câu hỏi.
Lên đến phòng, nhanh chóng thay đồ ra rồi treo lên móc. Lôi cái điện thoại ra mở nguồn lên để gọi ẹ hỏi xem có chuyện gì hay không. Vừa mở máy lên chưa kịp làm gì hết, thì lại có người gọi tới. Tôi ngẩn người ra khi thấy cái số lạ hoắc kia đang hiện lên trên màn hình.
“Alô ai ở đầu dây vậy?” – Tôi bấm nghe rồi nhẹ nhàng nói.
Nhưng đáp lại sự ân cần, nhẹ nhàng của tôi lại thì lại là một giọng nói đầy sát khí, như đang vọng từ 18 tầng địa ngục vọng lên. . .
“Làm gì mà giờ mới mở máy hả?”
“Ế ai thế.” – Tôi toát cả mồ hôi, vẫn chưa biết ất giáp gì hết,
“Hừ, lại còn hỏi ai nữa hả?”
“Ủa Thùy hả?” – Lúc này tôi cũng nhận ra giọng nói từ đầu dây bên kia, nhưng khi nhận ra thì mồ hôi còn túa ra nhiều hơn.
“Chứ tưởng ai nữa. Trả lời mau, làm gì mà nãy người ta gọi thì tắt máy. Đến giờ mới chịu bật lên.”
“Ờ thì. . . nãy mình đang làm dở bài tập, không muốn làm phiền nên tắt luôn. Với lại mình cũng không biết là Thùy gọi.” – Tôi cắn răng nói xạo.
“Thiệt không đó?”
“Thiệt mà, học phờ râu ra chưa kịp thở nữa này. Giờ lại còn bị tra khảo.” – Đã xạo là phải làm tới, tôi nói với bộ dạng cực kỳ ủy khuất.
“Được rồi, tạm tin tưởng đấy.”
“Hề hề, ủa mới mua điện thoại hả?”
“Ừa, trước thì cũng không cần dùng nên không mua. Giờ thì. . .”
“Thì sao?”
“Giờ thì có người để quản lý rồi, nên phải mua chứ sao.”
“Ế, mình có làm gì đâu mà quản lý.” – Tôi thầm kêu khổ, sao cứ dính vào mấy cái lằng nhằng thế này.
“Mình có nói quản lý Hiếu đâu?”
“Ủa vậy hả, thế mai mình tắt máy học