"Lần trước bọn mày thằng, lần này hòa. Lần tới sẽ đến lượt bọn tao thắng." – Cuối trận thằng Nhật nhìn tôi gật gù nói.
"Ê mấy thằng A4 đâu rồi, chúng mày làm gì để bạn say nắng, giờ nó đứng đây nói lảm nhảm thế này." – Tôi vẫy tay với đám A4, chỉ thằng Nhật kêu khổ.
"Mày đàng hoàng tí đi." – Thằng Nhật bực bội.
"Ờ, mày cứ nằm mơ đi. Thích thì lập kèo đá, không thì đợi giải 26/3 đi."
"26/3 à." – Thằng Nhật thở dài – "Giải đầu năm vào được đến đó là giỏi rồi, giải 26/3 không biết có qua được vòng bảng không."
"Gì ghê vậy?" – Tôi toát mồ hôi.
"Đầu năm tụi 11, 12 có nhiều lớp lười, không tham gia. Với lại theo cách nói của tụi nó, giải đó để cho tụi lớp 10 có cái mà huênh hoang, đến 26/3 mới đè ra trấn áp." – Thằng Nhật cười khổ.
"Miệng cứng quá không sợ gãy à?" – Tôi đảo cặp mắt, nói.
"Cứng hay không thì từ từ biết." – Thằng Nhật lắc đầu – "Thôi giải tán, tụi tao đi nhậu đây."
"Ờ biến đi, tụi này cũng giải tán." – Tôi vẫy tay đuổi nó.
"À tuy còn 3 tháng nữa nhưng vẫn nhắc mày trước, cẩn thận tụi 10A15. Tụi nó đá cũng xiềng lắm."
"10A15, sao 20/11 hình như không tham gia." – Tôi nhíu mày hỏi.
"Ừm, có đăng ký nhưng về sau không đủ người nên không tham gia. Bởi vì trong đội bóng có 3 thằng bị đình chỉ học 1 tuần do đánh nhau." – Thằng Nhật lạnh nhạt nói.
"Thú vị." – Mắt tôi sáng rực lên.
"Tao cũng chỉ nói nhiêu đó thôi, tới lúc đó mày khác biết." - Nói xong nó quay người bỏ đi.
Tôi nhíu mày nhin theo bóng lưng nó, nhưng đang định quay đi thì ánh mắt tôi co rụt lại, nhìn vào 1 thân ảnh đang đạp xe phía xa xa, một dòng điện như chạy ngược từ thân lên đỉnh đầu.
"Mày sao đấy?" – Thằng Đức lại gần tôi hỏi.
"Không có gì." – Tôi trả lời, rồi nhíu mày quay sang nhìn bé Thảo. Con bé vẫn tươi cười nói chuyện như bình thường. Tôi nghĩ thầm – "Nếu nàng tới thì con bé này chắc chắn không thể vô tư mà ngồi đây cười đùa nãy giờ được, chắc là nhìn nhầm người rồi."
Thế rồi bất giác tôi thở dài một hơi.
Thu dọn đồ đạc xong, cả đám mò ra quán nhậu đập phá, coi như liên hoan cuối năm. Nhỏ Hân hôm đó cứ mỗi lần nhìn tôi, đôi mắt lại tóe lửa, thiếu điều muốn nhảy tới ăn tươi nuốt sống. Nhưng không làm gì được tôi, nó đành quay sang chăm sóc thằng Hưng. Bé Thảo với nhỏ Huyền thì nhanh tay nhanh chân nướng đồ ăn cho cả 2 bên. Em Thùy thì thái độ vẫn lạnh nhạt, ai nói gì cũng chỉ khẽ gật đầu, cùng lắm thì mỉm cười có lệ. Cả đám cũng quen nên dứt khoát bỏ qua. Minh mái thì bá vai bá cổ Dũng rồng, 2 thằng cạch tới cạch lui, hứa hẹn về sau sẽ ghi thêm nhiều. . . siêu phẩm. Nói hứng chí bừng bừng, khiến cho 2 thằng tiền đạo chủ lực đầu to như cái đấu
Hộ tống đưa Thùy về tận nhà, thêm đôi ba phút liếc mắtt đưa tình. Tôi cũng tất tả đạp xe về dưới cái gió lạnh căm căm. Một cảm xúc bồi hồi, trống trải từ từ dâng lên. Chiều nay, bóng dáng ấy, tà váy trắng ấy. . . liệu có thể là nàng không? Tôi mê man suy nghĩ, rồi khẽ ngẩng mặt lên hưởng thụ cơn gió khẽ lướt qua mặt. Đường phố Sài gòn, không bao giờ là thiếu xe. Đặc biệt là trong những ngày như này. Sài gòn tấp nập, người người nườm nượp đi đường, trên đường ánh đèn soi sáng nơi nơi. Từng người, từng người trên phố lướt qua nhau, người rẽ trái, kẻ rẽ phải. Tôi tự lẩm bẩm thổn thức – "Chúng ta cũng như thế, cứ thế rời xa nhau, cho dù muốn quay đầu để nhìn lại có lẽ cũng không đủ dũng khí nữa rồi." Nhìn bầu trời đêm thăm thẳm phía xa, tôi lẩm bẩm – "Năm mới đến rồi. . ."
Chiều thứ 3, vừa mới hết tiết 2. Đang định xuống cantin thì thằng Hưng túm ngược tôi lại, ấn vào ghế rồi chạy sang tổ 4 kéo thằng Đức sang.
"Tí về đi đăng ký boxing luôn nhé." – Nó hăm hở nói.
"Gì lẹ vậy?" – Thằng Đức chưng hửng.
"Thì lịch tập của tao ở đó là 3-5-7 mà, tí đi luôn. Tao nói ông thầy của tao nay chúng mày tới rồi, chúng mày làm sao thì làm." – Thằng Hưng khoát tay nói.
"Ừm thì đi, dù gì chiều về cũng chả có gì làm." – Thằng Vũ gật gù.
Nói thêm vài câu nữa, em Thùy lò dò đi đến chỗ tôi, ngay lập tức thằng Hưng đẩy tôi như đẩy tà, thiếu điều muốn vác tôi ra khỏi lớp luôn. Vì giờ cả cái xóm nhà lá cứ thấy em Thùy là như thấy quỷ, sức mấy mà dám chèo kéo tôi ở lại buôn chuyện. Tôi kể em nghe về chuyện boxing, sau đó lại ảo nỗi ngồi nghe em ấy dặn dò đủ thứ nào là cẩn thận, rồi thì ca thán rằng thiếu gì cái để tập, ai lại đi tập cái trò. . . bạo lực đó. Đến chiều, thằng Hưng hăm hở kéo tôi, thằng Đức và thằng Vũ đến. Rồi chả biết nó kiếm đâu ra được bộ đồ tập, quăng cho bọn tôi kêu đi thay. Còn nói thì đi gọi thầy nó tới.
3 ông kễnh thay đồ xong xuôi, đứng nhòm ngó trái phải một hồi, tặc lưỡi khen che đủ điều.
"E hèm." – Tiếng người hắng giọng vang lên đằng sau làm 3 thằng giật mình quay lại.
Trước mặt tụi tôi lúc này là một người đàn ông, cao khoảng 1m7. Cũng hơn 30 xíu, tay chân không phải thuộc dạng hầm hố như Mike Tyson hay Muhammad Ali, nhưng cũng cực kỳ rắn chắc, cơ bắp khúc nào ra khúc đó.
Trong lúc tụi tôi đánh giá ông thầy, thì ông thầy ngược lại cũng đang gật gù nhìn tụi tôi. Sau đó là màn giới thiệu sơ bộ này nọ. Sau đó là nói sơ qua về bộ môn. . . bạo lực này.
"Tại sao các em lại muốn học boxing." – Thầy Phụng tươi cười hỏi.
"Để rèn luyện bản thân." – Thằng Đức cười cười.
"Để bảo vệ bản thân và người xung quanh." – Tôi kiếm ra cái lý do cực kỳ chính đáng và đầy lòng nhân văn.
Thầy Phụng cười cười rồi nhìn sang thằng Vũ.
Nó vẫn điệu bộ cũ, đẩy đẩy cái gọng kính lên, phun ra một câu – "Dạ, để đánh nhau."
3 thằng tôi cực kỳ sửng sốt, há hốc mồm ra nhìn nó. Thầy Phụng đang cười cũng phải nheo mắt đánh giá lại nó, sau đó gật đầu.
"Đúng, học để đánh nhau, tập để đánh nhau."
Tôi và thằng Đức quay sang nhìn nhau.
"Như em này, tên Hiếu phải không. Em nói muốn bảo vệ bản thân và người xung quanh, vậy em bảo vệ bằng cách nào.